苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《薏苡》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写雪|写风|写草|

伏波饭薏苡,御瘴传神良。

能除五溪毒,不救谗言伤。

谗言风雨过,瘴疠久亦亡。

两俱不足治,但爱草木长。

草木各有宜,珍产骈南荒。

绛囊悬荔支,雪粉剖桄榔。

不谓蓬荻姿,中有药与粮。

舂为芡珠圆,炊作菰米香。

子美拾橡栗,黄精诳空肠。

今吾独何者,玉粒照座光。

拼音
[ [ sòng cháo ] ] shì
fàn zhàng chuán shén liáng        néng chú jiù chán yán shāng        chán yán fēng guò zhàng jiǔ wáng        liǎng zhì dàn ài cǎo zhǎng        cǎo yǒu zhēn chǎn pián nán huāng        jiàng náng xuán zhī xuě fěn pōu guāng láng        wèi péng 姿 zhōng yǒu yào liáng        chōng wéi qiàn zhū yuán chuī zuò xiāng        měi shí xiàng huáng jīng kuáng kōng cháng        jīn zhě zhào zuò guāng       
薏苡注音
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • fàn
    zhàng
    chuán
    shén
    liáng
    néng
    chú
    jiù
    chán
    yán
    shāng
    chán
    yán
    fēng
    guò
    zhàng
    jiǔ
    wáng
    liǎng
    zhì
    dàn
    ài
    cǎo
    zhǎng
    cǎo
    yǒu
    zhēn
    chǎn
    pián
    nán
    huāng
    jiàng
    náng
    xuán
    zhī
    xuě
    fěn
    pōu
    guāng
    láng
    wèi
    péng
    姿
    zhōng
    yǒu
    yào
    liáng
    chōng
    wéi
    qiàn
    zhū
    yuán
    chuī
    zuò
    xiāng
    měi
    shí
    xiàng
    huáng
    jīng
    kuáng
    kōng
    cháng
    jīn
    zhě
    zhào
    zuò
    guāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1