苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《顷年杨康功使高丽,还,奏乞立海神庙於板桥》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写人|写云|

退之仙人也,游戏於斯文。

谈笑出奇伟,鼓舞南海神。

顷者三韩使,几为蛟鳄吞。

归来筑祠宇,要使百贾奔。

我欲迁其庙,下数浮空群。

移书竟不从,信非磊落人。

公胡为拳拳,系此空中云。

作诗颂其美,何异刻剑痕。

我今已括囊,象在六四坤。

拼音
qǐng nián yáng kāng gōng shǐ 使 gāo hái zòu hǎi shén miào bǎn qiáo
[ [ sòng cháo ] ] shì
tuì 退 zhī xiān rén yóu wén        tán xiào chū wěi nán hǎi shén        qǐng zhě sān hán shǐ 使 wéi jiāo è tūn        guī lái zhù yào shǐ 使 bǎi jiǎ bēn        qiān miào xià shù kōng qún        shū jìng cóng xìn fēi lěi luò rén        gōng wéi quán quán kōng zhōng yún        zuò shī sòng měi jiàn hén        jīn kuò náng xiàng zài liù kūn       
顷年杨康功使高丽,还,奏乞立海神庙於板桥注音
  • qǐng
    nián
    yáng
    kāng
    gōng
    shǐ
    使
    gāo
    hái
    zòu
    hǎi
    shén
    miào
    bǎn
    qiáo
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • tuì
    退
    zhī
    xiān
    rén
    yóu
    wén
    tán
    xiào
    chū
    wěi
    nán
    hǎi
    shén
    qǐng
    zhě
    sān
    hán
    shǐ
    使
    wéi
    jiāo
    è
    tūn
    guī
    lái
    zhù
    yào
    shǐ
    使
    bǎi
    jiǎ
    bēn
    qiān
    miào
    xià
    shù
    kōng
    qún
    shū
    jìng
    cóng
    xìn
    fēi
    lěi
    luò
    rén
    gōng
    wéi
    quán
    quán
    kōng
    zhōng
    yún
    zuò
    shī
    sòng
    měi
    jiàn
    hén
    jīn
    kuò
    náng
    xiàng
    zài
    liù
    kūn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1