温庭筠(约812—866)唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠其它作品精选

zuopinjingxuan

《清平乐·洛阳愁绝》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:温庭筠 | 类型:写雪|写花|写水|写马|写人|杨柳|写桥|

洛阳愁绝,杨柳花飘雪。

终日行人恣攀折,桥下水流呜咽。

上马争劝离觞,南浦莺声断肠。

愁杀平原年少,回首挥泪知行。

拼音
qīng píng · · luò yáng chóu jué
[ [ táng cháo ] ] wēn tíng jun1
luò yáng chóu jué yáng liǔ huā piāo xuě        zhōng háng rén pān shé qiáo xià shuǐ liú yān        shàng zhēng quàn shāng nán yīng shēng duàn cháng        chóu shā píng yuán nián shǎo huí shǒu huī lèi zhī háng       
清平乐·洛阳愁绝注音
  • qīng
    píng
    ·
    ·
    luò
    yáng
    chóu
    jué
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wēn
    tíng
    jun1
  • luò
    yáng
    chóu
    jué
    yáng
    liǔ
    huā
    piāo
    xuě
    zhōng
    háng
    rén
    pān
    shé
    qiáo
    xià
    shuǐ
    liú
    yān
    shàng
    zhēng
    quàn
    shāng
    nán
    yīng
    shēng
    duàn
    cháng
    chóu
    shā
    píng
    yuán
    nián
    shǎo
    huí
    shǒu
    huī
    lèi
    zhī
    háng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1