孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。
《陪姚使君题惠上人房,得青字》
分享数:13
朝代: 唐朝 | 作者:孟浩然 | 类型:写雪|写梅|

带雪梅初暖,含烟柳尚青。

来窥童子偈,得听法王经。

会理知无我,观空厌有形。

迷心应觉悟,客思不遑宁。

拼音
péi yáo shǐ 使 jun1 huì shàng rén fáng qīng
[ [ táng cháo ] ] mèng hào rán
dài xuě méi chū nuǎn hán yān liǔ shàng qīng        lái kuī tóng tīng wáng jīng        huì zhī guān kōng yàn yǒu xíng        xīn yīng jiào huáng níng       
陪姚使君题惠上人房,得青字注音
  • péi
    yáo
    shǐ
    使
    jun1
    huì
    shàng
    rén
    fáng
    qīng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
    hào
    rán
  • dài
    xuě
    méi
    chū
    nuǎn
    hán
    yān
    liǔ
    shàng
    qīng
    lái
    kuī
    tóng
    tīng
    wáng
    jīng
    huì
    zhī
    guān
    kōng
    yàn
    yǒu
    xíng
    xīn
    yīng
    jiào
    huáng
    níng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1