李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《勉爱行二首送小季之庐山 其二》
分享数:2
朝代: 唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写水|写马|写云|

别柳当马头,官槐如兔目。

欲将千里别,持此易斗粟。

南云北云空脉断,灵台经络悬春线。

青轩树转月满床,下国饥儿梦中见。

维尔之昆二十余,年来持镜颇有须。

辞家三载今如此,索米王门一事无。

荒沟古水光如刀,庭南拱柳生蛴螬。

江干幼客真可念,郊原晚吹悲号号。

拼音
miǎn ài háng èr shǒu sòng xiǎo zhī shān èr
[ [ táng cháo ] ]
bié liǔ dāng tóu guān huái        jiāng qiān bié chí dòu        nán yún běi yún kōng duàn líng tái jīng luò xuán chūn xiàn 线        qīng xuān shù zhuǎn yuè mǎn chuáng xià guó ér mèng zhōng jiàn        wéi ěr zhī kūn èr shí nián lái chí jìng yǒu        jiā sān zǎi jīn suǒ wáng mén shì        huāng gōu shuǐ guāng dāo tíng nán gǒng liǔ shēng cáo        jiāng gàn yòu zhēn niàn jiāo yuán wǎn chuī bēi hào hào       
勉爱行二首送小季之庐山 其二注音
  • miǎn
    ài
    háng
    èr
    shǒu
    sòng
    xiǎo
    zhī
    shān
     
    èr
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • bié
    liǔ
    dāng
    tóu
    guān
    huái
    jiāng
    qiān
    bié
    chí
    dòu
    nán
    yún
    běi
    yún
    kōng
    duàn
    líng
    tái
    jīng
    luò
    xuán
    chūn
    xiàn
    线
    qīng
    xuān
    shù
    zhuǎn
    yuè
    mǎn
    chuáng
    xià
    guó
    ér
    mèng
    zhōng
    jiàn
    wéi
    ěr
    zhī
    kūn
    èr
    shí
    nián
    lái
    chí
    jìng
    yǒu
    jiā
    sān
    zǎi
    jīn
    suǒ
    wáng
    mén
    shì
    huāng
    gōu
    shuǐ
    guāng
    dāo
    tíng
    nán
    gǒng
    liǔ
    shēng
    cáo
    jiāng
    gàn
    yòu
    zhēn
    niàn
    jiāo
    yuán
    wǎn
    chuī
    bēi
    hào
    hào

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1