苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《龙尾砚歌》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写水|写人|写云|

黄琮白琥天不惜,顾恐贪夫死怀璧。

君看龙尾岂石材,玉德金声寓於石。

与天作石来几时,与人作砚初不辞。

诗成鲍谢石何与,笔落锺王砚不知。

锦茵玉匣俱尘垢,捣练支床亦何有。

况瞠苏子凤咮铭,戏语相嘲作牛後。

碧天照水风吹云,明窗大几清无尘。

我生天地一闲物,苏子亦是支离人。

粗言细语都不择,春蚓秋蛇随意画。

愿从苏子老东坡,仁者不用生分别。

拼音
lóng wěi yàn
[ [ sòng cháo ] ] shì
huáng cóng bái tiān kǒng tān huái 怀        jun1 kàn lóng wěi shí cái jīn shēng shí        tiān zuò shí lái shí rén zuò yàn chū        shī chéng bào xiè shí luò zhōng wáng yàn zhī        jǐn yīn xiá chén gòu dǎo liàn zhī chuáng yǒu        kuàng chēng fèng zhòu míng xiàng cháo zuò niú hòu        tiān zhào shuǐ fēng chuī yún míng chuāng qīng chén        shēng tiān xián shì zhī rén        yán dōu chūn yǐn qiū shé suí huà        yuàn cóng lǎo dōng rén zhě yòng shēng fèn bié       
龙尾砚歌注音
  • lóng
    wěi
    yàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • huáng
    cóng
    bái
    tiān
    kǒng
    tān
    huái
    怀
    jun1
    kàn
    lóng
    wěi
    shí
    cái
    jīn
    shēng
    shí
    tiān
    zuò
    shí
    lái
    shí
    rén
    zuò
    yàn
    chū
    shī
    chéng
    bào
    xiè
    shí
    luò
    zhōng
    wáng
    yàn
    zhī
    jǐn
    yīn
    xiá
    chén
    gòu
    dǎo
    liàn
    zhī
    chuáng
    yǒu
    kuàng
    chēng
    fèng
    zhòu
    míng
    xiàng
    cháo
    zuò
    niú
    hòu
    tiān
    zhào
    shuǐ
    fēng
    chuī
    yún
    míng
    chuāng
    qīng
    chén
    shēng
    tiān
    xián
    shì
    zhī
    rén
    yán
    dōu
    chūn
    yǐn
    qiū
    shé
    suí
    huà
    yuàn
    cóng
    lǎo
    dōng
    rén
    zhě
    yòng
    shēng
    fèn
    bié

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1