苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。

苏轼其它作品精选

zuopinjingxuan

《李宪仲哀词》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写人|

大梦行当觉,百年特未满。

遑哀已逝人,长眠寄孤馆。

念我同年生,意长日月短。

盐车困骐骥,烈火废圭瓒。

後生有奇骨,出语已精悍。

萧然野鹤姿,谁复识中散。

有生寓大块,死者谁不窾。

嗟君独久客,不识黄土暖。

推衣助孝子,一溉滋汤旱。

谁能脱左骖,大事不可缓。

拼音
xiàn zhòng āi
[ [ sòng cháo ] ] shì
mèng háng dāng jiào bǎi nián wèi mǎn        huáng āi shì rén zhǎng mián guǎn        niàn tóng nián shēng zhǎng yuè duǎn        yán chē kùn liè huǒ fèi guī zàn        hòu shēng yǒu chū jīng hàn        xiāo rán 姿 shuí shí zhōng sàn        yǒu shēng kuài zhě shuí kuǎn        jiē jun1 jiǔ shí huáng nuǎn        tuī zhù xiào gài tāng hàn        shuí néng tuō zuǒ cān shì huǎn       
李宪仲哀词注音
  • xiàn
    zhòng
    āi
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • mèng
    háng
    dāng
    jiào
    bǎi
    nián
    wèi
    mǎn
    huáng
    āi
    shì
    rén
    zhǎng
    mián
    guǎn
    niàn
    tóng
    nián
    shēng
    zhǎng
    yuè
    duǎn
    yán
    chē
    kùn
    liè
    huǒ
    fèi
    guī
    zàn
    hòu
    shēng
    yǒu
    chū
    jīng
    hàn
    xiāo
    rán
    姿
    shuí
    shí
    zhōng
    sàn
    yǒu
    shēng
    kuài
    zhě
    shuí
    kuǎn
    jiē
    jun1
    jiǔ
    shí
    huáng
    nuǎn
    tuī
    zhù
    xiào
    gài
    tāng
    hàn
    shuí
    néng
    tuō
    zuǒ
    cān
    shì
    huǎn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1