杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。
《李监宅二首(一作李盐铁)》
分享数:3
朝代: 唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写风|写花|写鱼|

尚觉王孙贵,豪家意颇浓。

屏开金孔雀,褥隐绣芙蓉。

且食双鱼美,谁看异味重。

门阑多喜色,女婿近乘龙。

华馆春风起,高城烟雾开。

杂花分户映,娇燕入帘回。

一见能倾座,虚怀只爱才。

盐官虽绊骥,名是汉廷来。

拼音
jiān zhái èr shǒu zuò yán tiě
[ [ táng cháo ] ]
shàng jiào wáng sūn guì háo jiā nóng        píng kāi jīn kǒng què yǐn xiù róng        qiě shí shuāng měi shuí kàn wèi zhòng        mén lán duō 婿 jìn chéng lóng        huá guǎn chūn fēng gāo chéng yān kāi        huā fèn yìng jiāo yàn lián huí        jiàn néng qīng zuò huái 怀 zhī ài cái        yán guān suī bàn míng shì hàn tíng lái       
李监宅二首(一作李盐铁)注音
  • jiān
    zhái
    èr
    shǒu
    zuò
    yán
    tiě
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • shàng
    jiào
    wáng
    sūn
    guì
    háo
    jiā
    nóng
    píng
    kāi
    jīn
    kǒng
    què
    yǐn
    xiù
    róng
    qiě
    shí
    shuāng
    měi
    shuí
    kàn
    wèi
    zhòng
    mén
    lán
    duō
    婿
    jìn
    chéng
    lóng
    huá
    guǎn
    chūn
    fēng
    gāo
    chéng
    yān
    kāi
    huā
    fèn
    yìng
    jiāo
    yàn
    lián
    huí
    jiàn
    néng
    qīng
    zuò
    huái
    怀
    zhī
    ài
    cái
    yán
    guān
    suī
    bàn
    míng
    shì
    hàn
    tíng
    lái

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1