王昌龄 (698— 756),字少伯,河东晋阳(今山西太原)人。盛唐著名边塞诗人,后人誉为“七绝圣手”。早年贫贱,困于农耕,年近不惑,始中进士。初任秘书省校书郎,又中博学宏辞,授汜水尉,因事贬岭南。与李白、高适、王维、王之涣、岑参等交厚。开元末返长安,改授江宁丞。被谤谪龙标尉。安史乱起,为刺史闾丘所杀。其诗以七绝见长,尤以登第之前赴西北边塞所作边塞诗最著,有“诗家夫子王江宁”之誉(亦有“诗家天子王江宁”的说法)。

王昌龄其它作品精选

zuopinjingxuan

《横吹曲辞·出塞》
分享数:3
朝代: 唐朝 | 作者:王昌龄 | 类型:写花|写山|写水|黄河|写马|写人|征人|

秦时明月汉时关,万里长征人未还。

但使龙城飞将在,不教胡马度阴山。

白花垣上望京师,黄河水流无尽时。

穷秋旷野行人绝,马首东来知是谁。

拼音
héng chuī · · chū sāi
[ [ táng cháo ] ] wáng chāng líng
qín shí míng yuè hàn shí guān wàn zhǎng zhēng rén wèi hái        dàn shǐ 使 lóng chéng fēi jiāng zài jiāo yīn shān        bái huā yuán shàng wàng jīng shī huáng shuǐ liú jìn shí        qióng qiū kuàng háng rén jué shǒu dōng lái zhī shì shuí       
横吹曲辞·出塞注音
  • héng
    chuī
    ·
    ·
    chū
    sāi
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    chāng
    líng
  • qín
    shí
    míng
    yuè
    hàn
    shí
    guān
    wàn
    zhǎng
    zhēng
    rén
    wèi
    hái
    dàn
    shǐ
    使
    lóng
    chéng
    fēi
    jiāng
    zài
    jiāo
    yīn
    shān
    bái
    huā
    yuán
    shàng
    wàng
    jīng
    shī
    huáng
    shuǐ
    liú
    jìn
    shí
    qióng
    qiū
    kuàng
    háng
    rén
    jué
    shǒu
    dōng
    lái
    zhī
    shì
    shuí

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1