柳永,(约987年—约1053年)北宋著名词人,婉约派创始人物。汉族,崇安(今福建武夷山)人,原名三变,字景庄,后改名永,字耆卿,排行第七,又称柳七。宋仁宗朝进士,官至屯田员外郎,故世称柳屯田。他自称“奉旨填词柳三变”,以毕生精力作词,并以“白衣卿相”自诩。其词多描绘城市风光和歌妓生活,尤长于抒写羁旅行役之情,创作慢词独多。铺叙刻画,情景交融,语言通俗,音律谐婉,在当时流传极其广泛,人称“凡有井水饮处,皆能歌柳词”,婉约派最具代表性的人物之一,对宋词的发展有重大影响,代表作 《雨霖铃》《八声甘州》。

柳永其它作品精选

zuopinjingxuan

《鹤冲天·闲窗漏永》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:柳永 | 类型:写景|岁月|悔恨|往事|

闲窗漏永,月冷霜华堕。

悄悄下廉幕,残灯火。

再三追往事,离魂乱,愁肠锁。

无语沈吟坐。

好天好景,未省展眉则个。

从前早是多成破。

何况经岁月,相抛[身单]。

假使重相见,还得似、旧时麽。

悔恨无计那。

迢迢良夜,自家只恁摧挫。

拼音
chōng tiān · · xián chuāng lòu yǒng
[ [ sòng cháo ] ] liǔ yǒng
xián chuāng lòu yǒng yuè lěng shuāng huá duò        qiāo qiāo xià lián cán dēng huǒ        zài sān zhuī wǎng shì hún luàn chóu cháng suǒ        shěn yín zuò        hǎo tiān hǎo jǐng wèi shěng zhǎn méi        cóng qián zǎo shì duō chéng        kuàng jīng suì yuè xiàng pāo shēn dān        jiǎ shǐ 使 zhòng xiàng jiàn hái jiù shí me        huǐ hèn        tiáo tiáo liáng jiā zhī nín cuī cuò       
鹤冲天·闲窗漏永注音
  • chōng
    tiān
    ·
    ·
    xián
    chuāng
    lòu
    yǒng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    liǔ
    yǒng
  • xián
    chuāng
    lòu
    yǒng
    yuè
    lěng
    shuāng
    huá
    duò
    qiāo
    qiāo
    xià
    lián
    cán
    dēng
    huǒ
    zài
    sān
    zhuī
    wǎng
    shì
    hún
    luàn
    chóu
    cháng
    suǒ
    shěn
    yín
    zuò
    hǎo
    tiān
    hǎo
    jǐng
    wèi
    shěng
    zhǎn
    méi
    cóng
    qián
    zǎo
    shì
    duō
    chéng
    kuàng
    jīng
    suì
    yuè
    xiàng
    pāo
    shēn
    dān
    jiǎ
    shǐ
    使
    zhòng
    xiàng
    jiàn
    hái
    jiù
    shí
    me
    huǐ
    hèn
    tiáo
    tiáo
    liáng
    jiā
    zhī
    nín
    cuī
    cuò

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1