苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《和述古冬日牡丹四首》
分享数:7
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写雪|写风|写花|杜鹃|

一朵妖红翠欲流,春光回照雪霜羞。

化工只欲呈新巧,不放闲花得少休。

花开时节雨连风,却向霜余染烂红。

漏泄春光私一物,此心未信出天工。

当时只道鹤林仙,能遣秋花发杜鹃。

谁信诗能回造化,直教霜卉放春妍。

不分清霜入小园,故将诗律变寒暄。

使君欲见蓝关咏,更倩韩郎为染根。

拼音
shù dōng dān shǒu
[ [ sòng cháo ] ] shì
duǒ yāo hóng cuì liú chūn guāng huí zhào xuě shuāng xiū        huà gōng zhī chéng xīn qiǎo fàng xián huā shǎo xiū        huā kāi shí jiē lián fēng què xiàng shuāng rǎn làn hóng        lòu xiè chūn guāng xīn wèi xìn chū tiān gōng        dāng shí zhī dào lín xiān néng qiǎn qiū huā juān        shuí xìn shī néng huí zào huà zhí jiāo shuāng huì fàng chūn yán        fèn qīng shuāng xiǎo yuán jiāng shī biàn hán xuān        shǐ 使 jun1 jiàn lán guān yǒng gèng qiàn hán láng wéi rǎn gēn       
和述古冬日牡丹四首注音
  • shù
    dōng
    dān
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • duǒ
    yāo
    hóng
    cuì
    liú
    chūn
    guāng
    huí
    zhào
    xuě
    shuāng
    xiū
    huà
    gōng
    zhī
    chéng
    xīn
    qiǎo
    fàng
    xián
    huā
    shǎo
    xiū
    huā
    kāi
    shí
    jiē
    lián
    fēng
    què
    xiàng
    shuāng
    rǎn
    làn
    hóng
    lòu
    xiè
    chūn
    guāng
    xīn
    wèi
    xìn
    chū
    tiān
    gōng
    dāng
    shí
    zhī
    dào
    lín
    xiān
    néng
    qiǎn
    qiū
    huā
    juān
    shuí
    xìn
    shī
    néng
    huí
    zào
    huà
    zhí
    jiāo
    shuāng
    huì
    fàng
    chūn
    yán
    fèn
    qīng
    shuāng
    xiǎo
    yuán
    jiāng
    shī
    biàn
    hán
    xuān
    shǐ
    使
    jun1
    jiàn
    lán
    guān
    yǒng
    gèng
    qiàn
    hán
    láng
    wéi
    rǎn
    gēn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1