苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《吾谪海南子由雷州被命即行了不相知至梧乃闻》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写人|写雷|写云|叹息|

九疑联绵属衡湘,苍梧独在天一方。

孤城吹角烟树里,落月未落江苍茫。

幽人拊枕坐叹息,我行忽至舜所藏。

江边父老能说子,白须红颊如君长。

莫嫌琼雷隔云海,圣恩尚许遥相望。

平生学道真实意,岂与穷达俱存亡。

天其以我为箕子,要使此意留要荒。

他年谁作舆地志,海南万里真吾乡。

拼音
zhé hǎi nán yóu léi zhōu bèi mìng háng le xiàng zhī zhì nǎi wén
[ [ sòng cháo ] ] shì
jiǔ lián mián shǔ héng xiāng cāng zài tiān fāng        chéng chuī jiǎo yān shù luò yuè wèi luò jiāng cāng máng        yōu rén zhěn zuò tàn háng zhì shùn suǒ cáng        jiāng biān lǎo néng shuō bái hóng jiá jun1 zhǎng        xián qióng léi yún hǎi shèng ēn shàng yáo xiàng wàng        píng shēng xué dào zhēn shí qióng cún wáng        tiān wéi yào shǐ 使 liú yào huāng        nián shuí zuò zhì hǎi nán wàn zhēn xiāng       
吾谪海南子由雷州被命即行了不相知至梧乃闻注音
  • zhé
    hǎi
    nán
    yóu
    léi
    zhōu
    bèi
    mìng
    háng
    le
    xiàng
    zhī
    zhì
    nǎi
    wén
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • jiǔ
    lián
    mián
    shǔ
    héng
    xiāng
    cāng
    zài
    tiān
    fāng
    chéng
    chuī
    jiǎo
    yān
    shù
    luò
    yuè
    wèi
    luò
    jiāng
    cāng
    máng
    yōu
    rén
    zhěn
    zuò
    tàn
    háng
    zhì
    shùn
    suǒ
    cáng
    jiāng
    biān
    lǎo
    néng
    shuō
    bái
    hóng
    jiá
    jun1
    zhǎng
    xián
    qióng
    léi
    yún
    hǎi
    shèng
    ēn
    shàng
    yáo
    xiàng
    wàng
    píng
    shēng
    xué
    dào
    zhēn
    shí
    qióng
    cún
    wáng
    tiān
    wéi
    yào
    shǐ
    使
    liú
    yào
    huāng
    nián
    shuí
    zuò
    zhì
    hǎi
    nán
    wàn
    zhēn
    xiāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1