苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《闻潮阳吴子野出家》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写山|少年|佛法|

予昔少年日,气盖里闾侠。

自言似剧孟,叩门知缓急。

千金已散尽,白首空四壁。

烈士叹暮年,老骥悲伏枥。

妻孥真敝履,脱弃何足惜。

四大犹幻座,衣冠矧外物。

一朝发无上,愿老灵山宅。

世事子如何,禅心久空寂。

世间出世间,此道无两得。

故应入枯槁,习气要除拂。

丈夫生岂易,趣舍志匪石。

当为狮子吼,佛法无南北。

拼音
wén cháo yáng chū jiā
[ [ sòng cháo ] ] shì
shǎo nián gài xiá        yán mèng kòu mén zhī huǎn        qiān jīn sàn jìn bái shǒu kōng        liè shì tàn nián lǎo bēi        zhēn tuō        yóu huàn zuò guàn shěn wài        cháo shàng yuàn lǎo líng shān zhái        shì shì chán xīn jiǔ kōng        shì jiān chū shì jiān dào liǎng        yīng gǎo yào chú        zhàng shēng shě zhì fěi shí        dāng wéi shī hǒu nán běi       
闻潮阳吴子野出家注音
  • wén
    cháo
    yáng
    chū
    jiā
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • shǎo
    nián
    gài
    xiá
    yán
    mèng
    kòu
    mén
    zhī
    huǎn
    qiān
    jīn
    sàn
    jìn
    bái
    shǒu
    kōng
    liè
    shì
    tàn
    nián
    lǎo
    bēi
    zhēn
    tuō
    yóu
    huàn
    zuò
    guàn
    shěn
    wài
    cháo
    shàng
    yuàn
    lǎo
    líng
    shān
    zhái
    shì
    shì
    chán
    xīn
    jiǔ
    kōng
    shì
    jiān
    chū
    shì
    jiān
    dào
    liǎng
    yīng
    gǎo
    yào
    chú
    zhàng
    shēng
    shě
    zhì
    fěi
    shí
    dāng
    wéi
    shī
    hǒu
    nán
    běi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1