杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。
《台上(得凉字)》
分享数:3
朝代: 唐朝 | 作者:杜甫 | 类型:写风|写山|写云|

改席台能迥,留门月复光。

云行遗暑湿,山谷进风凉。

老去一杯足,谁怜屡舞长。

何须把官烛,似恼鬓毛苍。

拼音
tái shàng liáng
[ [ táng cháo ] ]
gǎi tái néng jiǒng liú mén yuè guāng        yún háng shǔ shī 湿 shān jìn fēng liáng        lǎo bēi shuí lián zhǎng        guān zhú nǎo bìn máo cāng       
台上(得凉字)注音
  • tái
    shàng
    liáng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • gǎi
    tái
    néng
    jiǒng
    liú
    mén
    yuè
    guāng
    yún
    háng
    shǔ
    shī
    湿
    shān
    jìn
    fēng
    liáng
    lǎo
    bēi
    shuí
    lián
    zhǎng
    guān
    zhú
    nǎo
    bìn
    máo
    cāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1