白居易(772~846),字乐天,晚年又号称香山居士,河南郑州新郑人,是我国唐代伟大的现实主义诗人,他的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。白居易祖籍山西、陕西、出生于河南郑州新郑,葬于洛阳。白居易故居纪念馆坐落于洛阳市郊。白园(白居易墓)坐落在洛阳城南香山的琵琶峰。
《松斋自题 时为翰林学士。》
分享数:1
朝代: 唐朝 | 作者:白居易 | 类型:

非老亦非少,年过三纪馀。

非贱亦非贵,朝登一命初。

才小分易足,心宽体长舒。

充肠皆美食,容膝即安居。

况此松斋下,一琴数帙书。

书不求甚解,琴聊以自娱。

夜直入君门,晚归卧吾庐。

形骸委顺动,方寸付空虚。

持此将过日,自然多晏如。

昏昏复默默,非智亦非愚。

拼音
sōng zhāi shí wéi hàn lín xué shì
[ [ táng cháo ] ] bái
fēi lǎo fēi shǎo nián guò sān        fēi jiàn fēi guì cháo dēng mìng chū        cái xiǎo fèn xīn kuān zhǎng shū        chōng cháng jiē měi shí róng ān        kuàng sōng zhāi xià qín shù zhì shū        shū qiú shèn jiě qín liáo        zhí jun1 mén wǎn guī        xíng hái wěi shùn dòng fāng cùn kōng        chí jiāng guò rán duō yàn        hūn hūn fēi zhì fēi       
松斋自题 时为翰林学士。注音
  • sōng
    zhāi
      
    shí
    wéi
    hàn
    lín
    xué
    shì
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    bái
  • fēi
    lǎo
    fēi
    shǎo
    nián
    guò
    sān
    fēi
    jiàn
    fēi
    guì
    cháo
    dēng
    mìng
    chū
    cái
    xiǎo
    fèn
    xīn
    kuān
    zhǎng
    shū
    chōng
    cháng
    jiē
    měi
    shí
    róng
    ān
    kuàng
    sōng
    zhāi
    xià
    qín
    shù
    zhì
    shū
    shū
    qiú
    shèn
    jiě
    qín
    liáo
    zhí
    jun1
    mén
    wǎn
    guī
    xíng
    hái
    wěi
    shùn
    dòng
    fāng
    cùn
    kōng
    chí
    jiāng
    guò
    rán
    duō
    yàn
    hūn
    hūn
    fēi
    zhì
    fēi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1