苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《双石(并引)》
分享数:8
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写水|写鸟|写人|写草|写云|

至扬州,获二石,其一绿色,冈峦迤逦,有穴达于背;

其一玉白可鉴。

渍以盆水,置几案间。

忽忆在颍州日,梦人请住一官府,榜曰仇池。

觉而诵杜子美诗曰:“万古仇池穴,潜通小有天。

”乃戏作小诗,为僚友一笑。

梦时良是觉时非,汲水埋盆故自痴。

但见玉峰横太白,便従鸟道绝峨眉。

秋风与作烟云意,晓日令涵草木姿。

一点空明是何处,老人真欲住仇池。

拼音
shuāng shí bìng yǐn
[ [ sòng cháo ] ] shì
zhì yáng zhōu huò èr shí 绿 gāng luán yǒu xué bèi ; ;        bái jiàn        pén shuǐ zhì àn jiān        zài yǐng zhōu mèng rén qǐng zhù guān bǎng yuē chóu chí        jiào ér sòng měi shī yuē wàn chóu chí xué qián tōng xiǎo yǒu tiān        nǎi zuò xiǎo shī wéi liáo yǒu xiào        mèng shí liáng shì jiào shí fēi shuǐ mái pén chī        dàn jiàn fēng héng tài bái biàn 便 cóng niǎo dào jué é méi        qiū fēng zuò yān yún xiǎo lìng hán cǎo 姿        diǎn kōng míng shì chù lǎo rén zhēn zhù chóu chí       
双石(并引)注音
  • shuāng
    shí
    bìng
    yǐn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • zhì
    yáng
    zhōu
    huò
    èr
    shí
    绿
    gāng
    luán
    yǒu
    xué
    bèi
    ;
    ;
    bái
    jiàn
    pén
    shuǐ
    zhì
    àn
    jiān
    zài
    yǐng
    zhōu
    mèng
    rén
    qǐng
    zhù
    guān
    bǎng
    yuē
    chóu
    chí
    jiào
    ér
    sòng
    měi
    shī
    yuē
    wàn
    chóu
    chí
    xué
    qián
    tōng
    xiǎo
    yǒu
    tiān
    nǎi
    zuò
    xiǎo
    shī
    wéi
    liáo
    yǒu
    xiào
    mèng
    shí
    liáng
    shì
    jiào
    shí
    fēi
    shuǐ
    mái
    pén
    chī
    dàn
    jiàn
    fēng
    héng
    tài
    bái
    biàn
    便
    cóng
    niǎo
    dào
    jué
    é
    méi
    qiū
    fēng
    zuò
    yān
    yún
    xiǎo
    lìng
    hán
    cǎo
    姿
    diǎn
    kōng
    míng
    shì
    chù
    lǎo
    rén
    zhēn
    zhù
    chóu
    chí

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1