孟浩然(689-740),男,汉族,唐代诗人。本名不详(一说名浩),字浩然,襄州襄阳(今湖北襄阳)人,世称“孟襄阳”。浩然,少好节义,喜济人患难,工于诗。年四十游京师,唐玄宗诏咏其诗,至“不才明主弃”之语,玄宗谓:“卿自不求仕,朕未尝弃卿,奈何诬我?”因放还未仕,后隐居鹿门山,著诗二百余首。孟浩然与另一位山水田园诗人王维合称为“王孟”。
《书怀贻京邑同好①》
分享数:6
朝代: 唐朝 | 作者:孟浩然 | 类型:写风|自强|感激|

维先自邹鲁,家世重儒风。

诗礼袭遗训,趋庭沾末躬。

昼夜常自强,词翰颇亦工。

三十既成立,嗟吁命不通。

慈亲向羸老,喜惧在深衷。

甘脆朝不足,箪瓢夕屡空。

执鞭慕夫子,捧檄怀毛公。

感激遂弹冠,安能守固穷。

当途诉知己,投刺匪求蒙。

秦楚邈离异,翻飞何日同。

拼音
shū huái 怀 jīng tóng hǎo
[ [ táng cháo ] ] mèng hào rán
wéi xiān zōu jiā shì zhòng fēng        shī xùn tíng zhān gōng        zhòu cháng qiáng hàn gōng        sān shí chéng jiē mìng tōng        qīn xiàng léi lǎo zài shēn zhōng        gān cuì cháo dān piáo kōng        zhí biān pěng huái 怀 máo gōng        gǎn suí dàn guàn ān néng shǒu qióng        dāng zhī tóu fěi qiú méng        qín chǔ miǎo fān fēi tóng       
书怀贻京邑同好①注音
  • shū
    huái
    怀
    jīng
    tóng
    hǎo
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    mèng
    hào
    rán
  • wéi
    xiān
    zōu
    jiā
    shì
    zhòng
    fēng
    shī
    xùn
    tíng
    zhān
    gōng
    zhòu
    cháng
    qiáng
    hàn
    gōng
    sān
    shí
    chéng
    jiē
    mìng
    tōng
    qīn
    xiàng
    léi
    lǎo
    zài
    shēn
    zhōng
    gān
    cuì
    cháo
    dān
    piáo
    kōng
    zhí
    biān
    pěng
    huái
    怀
    máo
    gōng
    gǎn
    suí
    dàn
    guàn
    ān
    néng
    shǒu
    qióng
    dāng
    zhī
    tóu
    fěi
    qiú
    méng
    qín
    chǔ
    miǎo
    fān
    fēi
    tóng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1