苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《书晁说之考牧图后》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雨|写风|写山|写马|写人|读书|写草|写羊|

我昔在田间,但知羊与牛。

川平牛背稳。

如驾百斛舟。

舟行无人岸自移,我卧读书牛不知。

前有百尾羊,听我鞭声如鼓鼙。

我鞭不妄发,视其后者而鞭之。

泽中草木长,草长病牛羊。

寻山跨坑谷,腾aa37筋骨强。

烟蓑雨笠长林下,老去而今空见画。

世间马耳射东风,悔不长作多牛翁。

拼音
shū cháo shuō zhī kǎo hòu
[ [ sòng cháo ] ] shì
zài tián jiān dàn zhī yáng niú        chuān píng niú bèi wěn        jià bǎi zhōu        zhōu háng rén àn shū niú zhī        qián yǒu bǎi wěi yáng tīng biān shēng        biān wàng shì hòu zhě ér biān zhī        zhōng cǎo zhǎng cǎo zhǎng bìng niú yáng        xún shān kuà kēng téng a a a a 3 3 7 7 jīn qiáng        yān suō zhǎng lín xià lǎo ér jīn kōng jiàn huà        shì jiān ěr shè dōng fēng huǐ zhǎng zuò duō niú wēng       
书晁说之考牧图后注音
  • shū
    cháo
    shuō
    zhī
    kǎo
    hòu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • zài
    tián
    jiān
    dàn
    zhī
    yáng
    niú
    chuān
    píng
    niú
    bèi
    wěn
    jià
    bǎi
    zhōu
    zhōu
    háng
    rén
    àn
    shū
    niú
    zhī
    qián
    yǒu
    bǎi
    wěi
    yáng
    tīng
    biān
    shēng
    biān
    wàng
    shì
    hòu
    zhě
    ér
    biān
    zhī
    zhōng
    cǎo
    zhǎng
    cǎo
    zhǎng
    bìng
    niú
    yáng
    xún
    shān
    kuà
    kēng
    téng
    a
    a
    a
    a
    3
    3
    7
    7
    jīn
    qiáng
    yān
    suō
    zhǎng
    lín
    xià
    lǎo
    ér
    jīn
    kōng
    jiàn
    huà
    shì
    jiān
    ěr
    shè
    dōng
    fēng
    huǐ
    zhǎng
    zuò
    duō
    niú
    wēng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1