白居易(772~846),字乐天,晚年又号称香山居士,河南郑州新郑人,是我国唐代伟大的现实主义诗人,他的诗歌题材广泛,形式多样,语言平易通俗,有“诗魔”和“诗王”之称。官至翰林学士、左赞善大夫。有《白氏长庆集》传世,代表诗作有《长恨歌》、《卖炭翁》、《琵琶行》等。白居易祖籍山西、陕西、出生于河南郑州新郑,葬于洛阳。白居易故居纪念馆坐落于洛阳市郊。白园(白居易墓)坐落在洛阳城南香山的琵琶峰。
《和李势女》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:白居易 | 类型:写花|写人|劝诫|感激|归乡|

减一分太短,增一分太长。

不朱面若花,不粉肌如霜。

色为天下艳,心乃女中郎。

自言重不幸,家破身未亡。

人各有一死,此死职所当。

忍将先人体,与主为疣疮。

妾死主意快,从此两无妨。

愿信赤心语,速即白刃光。

南郡忽感激,却立舍锋芒。

抚背称阿姊,归我如归乡。

竟以恩信待,岂止猜妒忘。

由来几上肉,不足挥干将。

南郡死已久,骨枯墓苍苍。

愿于墓上头,立石镌此章。

劝诫天下妇,不令阴胜阳。

拼音
shì
[ [ táng cháo ] ] bái
jiǎn fèn tài duǎn zēng fèn tài zhǎng        zhū miàn ruò huā fěn shuāng        wéi tiān xià yàn xīn nǎi zhōng láng        yán zhòng xìng jiā shēn wèi wáng        rén yǒu zhí suǒ dāng        rěn jiāng xiān rén zhǔ wéi yóu chuāng        qiè zhǔ kuài cóng liǎng fáng        yuàn xìn chì xīn bái rèn guāng        nán jun4 gǎn què shě fēng máng        bèi chēng ā guī guī xiāng        jìng ēn xìn dài zhǐ cāi wàng        yóu lái shàng ròu huī gàn jiāng        nán jun4 jiǔ cāng cāng        yuàn shàng tóu shí juān zhāng        quàn jiè tiān xià lìng yīn shèng yáng       
和李势女注音
  • shì
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    bái
  • jiǎn
    fèn
    tài
    duǎn
    zēng
    fèn
    tài
    zhǎng
    zhū
    miàn
    ruò
    huā
    fěn
    shuāng
    wéi
    tiān
    xià
    yàn
    xīn
    nǎi
    zhōng
    láng
    yán
    zhòng
    xìng
    jiā
    shēn
    wèi
    wáng
    rén
    yǒu
    zhí
    suǒ
    dāng
    rěn
    jiāng
    xiān
    rén
    zhǔ
    wéi
    yóu
    chuāng
    qiè
    zhǔ
    kuài
    cóng
    liǎng
    fáng
    yuàn
    xìn
    chì
    xīn
    bái
    rèn
    guāng
    nán
    jun4
    gǎn
    què
    shě
    fēng
    máng
    bèi
    chēng
    ā
    guī
    guī
    xiāng
    jìng
    ēn
    xìn
    dài
    zhǐ
    cāi
    wàng
    yóu
    lái
    shàng
    ròu
    huī
    gàn
    jiāng
    nán
    jun4
    jiǔ
    cāng
    cāng
    yuàn
    shàng
    tóu
    shí
    juān
    zhāng
    quàn
    jiè
    tiān
    xià
    lìng
    yīn
    shèng
    yáng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1