李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《高轩过(韩员外愈、皇甫侍御湜见过,因而命作。)》
分享数:5
朝代: 唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写风|写马|写草|写云|

华裾织翠青如葱,金环压辔摇玲珑。

马蹄隐耳声隆隆,入门下马气如虹。

云是东京才子,文章巨公。

二十八宿罗心胸,九精照耀贯当中;

殿前作赋声摩空,笔补造化天无功。

庞眉书客感秋蓬,谁知死草生华风;

我今垂翅附冥鸿,他日不羞蛇作龙。

拼音
gāo xuān guò ( ( hán yuán wài huáng shì shí jiàn guò yīn ér mìng zuò ) )
[ [ táng cháo ] ]
huá zhī cuì qīng cōng jīn huán pèi yáo líng lóng        yǐn ěr shēng lóng lóng mén xià hóng        yún shì dōng jīng cái wén zhāng gōng        èr shí xiǔ 宿 luó xīn xiōng jiǔ jīng zhào yào 耀 guàn dāng zhōng ; ;        diàn 殿 qián zuò shēng kōng zào huà tiān gōng        páng méi shū gǎn qiū péng shuí zhī cǎo shēng huá fēng ; ;        jīn chuí chì míng hóng 鸿 xiū shé zuò lóng       
高轩过(韩员外愈、皇甫侍御湜见过,因而命作。)注音
  • gāo
    xuān
    guò
    (
    (
    hán
    yuán
    wài
    huáng
    shì
    shí
    jiàn
    guò
    yīn
    ér
    mìng
    zuò
    )
    )
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • huá
    zhī
    cuì
    qīng
    cōng
    jīn
    huán
    pèi
    yáo
    líng
    lóng
    yǐn
    ěr
    shēng
    lóng
    lóng
    mén
    xià
    hóng
    yún
    shì
    dōng
    jīng
    cái
    wén
    zhāng
    gōng
    èr
    shí
    xiǔ
    宿
    luó
    xīn
    xiōng
    jiǔ
    jīng
    zhào
    yào
    耀
    guàn
    dāng
    zhōng
    ;
    ;
    diàn
    殿
    qián
    zuò
    shēng
    kōng
    zào
    huà
    tiān
    gōng
    páng
    méi
    shū
    gǎn
    qiū
    péng
    shuí
    zhī
    cǎo
    shēng
    huá
    fēng
    ;
    ;
    jīn
    chuí
    chì
    míng
    hóng
    鸿
    xiū
    shé
    zuò
    lóng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1