李贺(约公元791年-约817年),字长吉,汉族,唐代河南福昌(今河南洛阳宜阳县)人,家居福昌昌谷,后世称李昌谷,是唐宗室郑王李亮后裔。有“诗鬼”之称,是与“诗圣”杜甫、“诗仙”李白、“诗佛”王维相齐名的唐代著名诗人。有《雁门太守行》、《李凭箜篌引》等名篇。著有《昌谷集》。李贺是中唐的浪漫主义诗人,与李白、李商隐称为唐代三李。是中唐到晚唐诗风转变期的一个代表者。他所写的诗大多是慨叹生不逢时和内心苦闷,抒发对理想、抱负的追求;对当时藩镇割据、宦官专权和人民所受的残酷剥削都有所反映。留下了“黑云压城城欲摧”,“雄鸡一声天下白”,“天若有情天亦老”等千古佳句。李贺的诗作想象极为丰富,经常应用神话传说来托古...

李贺其它作品精选

zuopinjingxuan

《感讽五首 其二》
分享数:7
朝代: 唐朝 | 作者:李贺 | 类型:写景|少年|

奇俊无少年,日车何躃躃。

我待纡双绶,遗我星星发。

都门贾生墓,青蝇久断绝。

寒食摇扬天,愤景长肃杀。

皇汉十二帝,唯帝称睿哲。

一夕信竖儿,文明永沦歇。

拼音
gǎn fěng shǒu èr
[ [ táng cháo ] ]
jun4 shǎo nián chē        dài shuāng shòu xīng xīng        dōu mén jiǎ shēng qīng yíng jiǔ duàn jué        hán shí yáo yáng tiān fèn jǐng zhǎng shā        huáng hàn shí èr wéi chēng ruì zhé        xìn shù ér wén míng yǒng lún xiē       
感讽五首 其二注音
  • gǎn
    fěng
    shǒu
     
    èr
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
  • jun4
    shǎo
    nián
    chē
    dài
    shuāng
    shòu
    xīng
    xīng
    dōu
    mén
    jiǎ
    shēng
    qīng
    yíng
    jiǔ
    duàn
    jué
    hán
    shí
    yáo
    yáng
    tiān
    fèn
    jǐng
    zhǎng
    shā
    huáng
    hàn
    shí
    èr
    wéi
    chēng
    ruì
    zhé
    xìn
    shù
    ér
    wén
    míng
    yǒng
    lún
    xiē

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1