柳永,(约987年—约1053年)北宋著名词人,婉约派创始人物。汉族,崇安(今福建武夷山)人,原名三变,字景庄,后改名永,字耆卿,排行第七,又称柳七。宋仁宗朝进士,官至屯田员外郎,故世称柳屯田。他自称“奉旨填词柳三变”,以毕生精力作词,并以“白衣卿相”自诩。其词多描绘城市风光和歌妓生活,尤长于抒写羁旅行役之情,创作慢词独多。铺叙刻画,情景交融,语言通俗,音律谐婉,在当时流传极其广泛,人称“凡有井水饮处,皆能歌柳词”,婉约派最具代表性的人物之一,对宋词的发展有重大影响,代表作 《雨霖铃》《八声甘州》。

柳永其它作品精选

zuopinjingxuan

《定风波·自春来》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:柳永 | 类型:写花|写云|

自春来、惨绿愁红,芳心是事可可。

日上花梢,莺穿柳带,犹压香衾卧。

暖酥消,腻云亸。

终日厌厌倦梳裹。

无那。

恨薄清一去,音书无个。

早知恁么。

悔当初、不把雕鞍锁。

向鸡窗、只与蛮笺象管,拘束教吟课。

镇相随,莫抛躲。

针线闲拈伴伊坐。

和我。

免使年少,光阴虚过。

拼音
dìng fēng · · chūn lái
[ [ sòng cháo ] ] liǔ yǒng
chūn lái cǎn 绿 chóu hóng fāng xīn shì shì        shàng huā shāo yīng chuān 穿 liǔ dài yóu xiāng qīn        nuǎn xiāo yún duǒ        zhōng yàn yàn juàn shū guǒ               hèn báo qīng yīn shū        zǎo zhī nín me        huǐ dāng chū diāo ān suǒ        xiàng chuāng zhī mán jiān xiàng guǎn shù jiāo yín        zhèn xiàng suí pāo duǒ        zhēn xiàn 线 xián niān bàn zuò               miǎn shǐ 使 nián shǎo guāng yīn guò       
定风波·自春来注音
  • dìng
    fēng
    ·
    ·
    chūn
    lái
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    liǔ
    yǒng
  • chūn
    lái
    cǎn
    绿
    chóu
    hóng
    fāng
    xīn
    shì
    shì
    shàng
    huā
    shāo
    yīng
    chuān
    穿
    liǔ
    dài
    yóu
    xiāng
    qīn
    nuǎn
    xiāo
    yún
    duǒ
    zhōng
    yàn
    yàn
    juàn
    shū
    guǒ
    hèn
    báo
    qīng
    yīn
    shū
    zǎo
    zhī
    nín
    me
    huǐ
    dāng
    chū
    diāo
    ān
    suǒ
    xiàng
    chuāng
    zhī
    mán
    jiān
    xiàng
    guǎn
    shù
    jiāo
    yín
    zhèn
    xiàng
    suí
    pāo
    duǒ
    zhēn
    xiàn
    线
    xián
    niān
    bàn
    zuò
    miǎn
    shǐ
    使
    nián
    shǎo
    guāng
    yīn
    guò
定风波·自春来注解

①是事可可:凡事不在意,一切事全含糊过去。

②暖酥消:脸上搽的油脂消散了。

③腻云亸:头发散乱。亸:下垂貌。

④蛮笺象管:纸和笔。蛮笺:古代四川产的彩色笺纸。象管:象牙做的笔管。

⑤镇:镇日,整天。

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1