苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《吊徐德占并引》
分享数:6
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写山|写人|美人|山林|

美人种松柏,欲使低映门。

栽培虽易长,流恶病其根。

哀哉岁寒姿,肮脏谁与论。

竟为明所误,不免刀斧痕。

一遭儿女污,始觉山林尊。

从来觅栋梁,未省傍篱藩。

南山隔秦岭,千树龙蛇奔。

大厦若畏倾,万牛何足言。

不然老岩壑,合抱枝生孙。

死者不可悔,吾将遗后臣。

拼音
diào zhàn bìng yǐn
[ [ sòng cháo ] ] shì
měi rén zhǒng sōng bǎi shǐ 使 yìng mén        zāi péi suī zhǎng liú è bìng gēn        āi zāi suì hán 姿 āng zāng shuí lùn        jìng wéi míng suǒ miǎn dāo hén        zāo ér shǐ jiào shān lín zūn        cóng lái dòng liáng wèi shěng bàng fān        nán shān qín lǐng qiān shù lóng shé bēn        shà ruò wèi qīng wàn niú yán        rán lǎo yán bào zhī shēng sūn        zhě huǐ jiāng hòu chén       
吊徐德占并引注音
  • diào
    zhàn
    bìng
    yǐn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • měi
    rén
    zhǒng
    sōng
    bǎi
    shǐ
    使
    yìng
    mén
    zāi
    péi
    suī
    zhǎng
    liú
    è
    bìng
    gēn
    āi
    zāi
    suì
    hán
    姿
    āng
    zāng
    shuí
    lùn
    jìng
    wéi
    míng
    suǒ
    miǎn
    dāo
    hén
    zāo
    ér
    shǐ
    jiào
    shān
    lín
    zūn
    cóng
    lái
    dòng
    liáng
    wèi
    shěng
    bàng
    fān
    nán
    shān
    qín
    lǐng
    qiān
    shù
    lóng
    shé
    bēn
    shà
    ruò
    wèi
    qīng
    wàn
    niú
    yán
    rán
    lǎo
    yán
    bào
    zhī
    shēng
    sūn
    zhě
    huǐ
    jiāng
    hòu
    chén

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1