苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《次韵王忠玉游虎丘绝句三首》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写风|写山|写人|写草|写云|

当年大白此相浮,老守娱宾得二丘。

(郡人有闾丘公。

太守王规父尝云:不谒虎丘,即谒闾丘。

规父,忠玉伯父也。

)白发重来故人尽,空余丛桂小山幽。

青盖红旗映玉山,新诗小草落玄泉。

风流使者人争看,知有真娘立道边。

(虎丘中路有真娘墓。

)舞衣歌扇转头空,只有青山杳霭中。

莫共吴王斗百草,使君未敢借惊鸿。

拼音
yùn wáng zhōng yóu qiū jué sān shǒu
[ [ sòng cháo ] ] shì
dāng nián bái xiàng lǎo shǒu bīn èr qiū        jun4 rén yǒu qiū gōng        tài shǒu wáng guī cháng yún qiū qiū        guī zhōng        bái zhòng lái rén jìn kōng cóng guì xiǎo shān yōu        qīng gài hóng yìng shān xīn shī xiǎo cǎo luò xuán quán        fēng liú shǐ 使 zhě rén zhēng kàn zhī yǒu zhēn niáng dào biān        qiū zhōng yǒu zhēn niáng        shàn zhuǎn tóu kōng zhī yǒu qīng shān yǎo ǎi zhōng        gòng wáng dòu bǎi cǎo shǐ 使 jun1 wèi gǎn jiè jīng hóng 鸿       
次韵王忠玉游虎丘绝句三首注音
  • yùn
    wáng
    zhōng
    yóu
    qiū
    jué
    sān
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • dāng
    nián
    bái
    xiàng
    lǎo
    shǒu
    bīn
    èr
    qiū
    jun4
    rén
    yǒu
    qiū
    gōng
    tài
    shǒu
    wáng
    guī
    cháng
    yún
    qiū
    qiū
    guī
    zhōng
    bái
    zhòng
    lái
    rén
    jìn
    kōng
    cóng
    guì
    xiǎo
    shān
    yōu
    qīng
    gài
    hóng
    yìng
    shān
    xīn
    shī
    xiǎo
    cǎo
    luò
    xuán
    quán
    fēng
    liú
    shǐ
    使
    zhě
    rén
    zhēng
    kàn
    zhī
    yǒu
    zhēn
    niáng
    dào
    biān
    qiū
    zhōng
    yǒu
    zhēn
    niáng
    shàn
    zhuǎn
    tóu
    kōng
    zhī
    yǒu
    qīng
    shān
    yǎo
    ǎi
    zhōng
    gòng
    wáng
    dòu
    bǎi
    cǎo
    shǐ
    使
    jun1
    wèi
    gǎn
    jiè
    jīng
    hóng
    鸿

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1