苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《次韵和王巩》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写水|写人|写羊|

谪仙窜夜郎,子美耕东屯。

造物岂不惜,要令工语言。

王郎年少日,文如瓶水翻。

争锋虽剽甚,闻鼓或惊奔。

天欲成就之,使触羝羊藩。

孤光照微陋,耿如月在盆。

归来千首诗,倾泻五石樽。

却疑彭泽在,颇觉苏州烦。

君看驺忌子,廉折配春温。

知音必无人,坏壁挂桐孙。

拼音
yùn wáng gǒng
[ [ sòng cháo ] ] shì
zhé xiān cuàn láng měi gēng dōng tún        zào yào lìng gōng yán        wáng láng nián shǎo wén píng shuǐ fān        zhēng fēng suī piāo shèn wén huò jīng bēn        tiān chéng jiù zhī shǐ 使 chù yáng fān        guāng zhào wēi lòu gěng yuè zài pén        guī lái qiān shǒu shī qīng xiè shí zūn        què péng zài jiào zhōu fán        jun1 kàn zōu lián shé pèi chūn wēn        zhī yīn rén huài guà tóng sūn       
次韵和王巩注音
  • yùn
    wáng
    gǒng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • zhé
    xiān
    cuàn
    láng
    měi
    gēng
    dōng
    tún
    zào
    yào
    lìng
    gōng
    yán
    wáng
    láng
    nián
    shǎo
    wén
    píng
    shuǐ
    fān
    zhēng
    fēng
    suī
    piāo
    shèn
    wén
    huò
    jīng
    bēn
    tiān
    chéng
    jiù
    zhī
    shǐ
    使
    chù
    yáng
    fān
    guāng
    zhào
    wēi
    lòu
    gěng
    yuè
    zài
    pén
    guī
    lái
    qiān
    shǒu
    shī
    qīng
    xiè
    shí
    zūn
    què
    péng
    zài
    jiào
    zhōu
    fán
    jun1
    kàn
    zōu
    lián
    shé
    pèi
    chūn
    wēn
    zhī
    yīn
    rén
    huài
    guà
    tóng
    sūn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1