苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。
《除夜野宿常州城外二首》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:苏轼 | 类型:写雪|写花|思归|青春|写云|

行歌野哭两堪悲,远火低星渐向微。

病眼不眠非守岁,乡音无伴苦思归。

重衾脚冷知霜重,新沐头轻感发稀。

多谢残灯不嫌客,孤舟一夜许相依。

南来三见岁云徂,直恐终身走道途。

老去怕看新历日,退归拟学旧桃符。

烟花已作青春意,霜雪偏寻病客须。

但把穷愁博长健,不辞醉后饮屠苏。

拼音
chú xiǔ 宿 cháng zhōu chéng wài èr shǒu
[ [ sòng cháo ] ] shì
háng liǎng kān bēi yuǎn huǒ xīng jiàn xiàng wēi        bìng yǎn mián fēi shǒu suì xiāng yīn bàn guī        zhòng qīn jiǎo lěng zhī shuāng zhòng xīn tóu qīng gǎn        duō xiè cán dēng xián zhōu xiàng        nán lái sān jiàn suì yún zhí kǒng zhōng shēn zǒu dào        lǎo kàn xīn tuì 退 guī xué jiù táo        yān huā zuò qīng chūn shuāng xuě piān xún bìng        dàn qióng chóu zhǎng jiàn zuì hòu yǐn       
除夜野宿常州城外二首注音
  • chú
    xiǔ
    宿
    cháng
    zhōu
    chéng
    wài
    èr
    shǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • háng
    liǎng
    kān
    bēi
    yuǎn
    huǒ
    xīng
    jiàn
    xiàng
    wēi
    bìng
    yǎn
    mián
    fēi
    shǒu
    suì
    xiāng
    yīn
    bàn
    guī
    zhòng
    qīn
    jiǎo
    lěng
    zhī
    shuāng
    zhòng
    xīn
    tóu
    qīng
    gǎn
    duō
    xiè
    cán
    dēng
    xián
    zhōu
    xiàng
    nán
    lái
    sān
    jiàn
    suì
    yún
    zhí
    kǒng
    zhōng
    shēn
    zǒu
    dào
    lǎo
    kàn
    xīn
    tuì
    退
    guī
    xué
    jiù
    táo
    yān
    huā
    zuò
    qīng
    chūn
    shuāng
    xuě
    piān
    xún
    bìng
    dàn
    qióng
    chóu
    zhǎng
    jiàn
    zuì
    hòu
    yǐn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1