李俊民(1176~1260)或(1175~1260)字用章,自号鹤鸣老人,泽州晋城(今属山西晋城)人。唐高祖李渊第二十二子韩王元嘉之后。年幼时 ,勤于经史百家,尤精通二程理学。承安间以经义举进士第一,弃官教授乡里,隐居嵩山,元政府泽州长官段直从河南嵩山迎回李俊民任泽州教授,长期在泽州大阳生活教学。金亡后,忽必烈召之不出,卒谥庄靖。能诗文,其诗感伤时世动乱,颇多幽愤之音。有《庄靖集》。  李俊民,唐高祖李渊第二十二子韩王李元嘉后裔,

李俊民其它作品精选

zuopinjingxuan

《和乔舜臣韵》
分享数:53
朝代: 金朝 | 作者:李俊民 | 类型:

画图悬个老人星,一炷香烟祷处灵。见说蟠桃将结子,不知槁木已忘形。

倚空山色青排闼,埽地槐阴绿满庭。凡骨恨无轻举便,且求强健保残龄。

拼音
qiáo shùn chén yùn
[ [ jīn cháo ] ] jun4 mín
huà xuán lǎo rén xīng zhù xiāng yān dǎo chù líng jiàn shuō pán táo jiāng jié zhī gǎo wàng xíng kōng shān qīng pái sào huái yīn 绿 mǎn tíng fán hèn qīng biàn 便 qiě qiú qiáng jiàn bǎo cán líng
和乔舜臣韵注音
  • qiáo
    shùn
    chén
    yùn
  • [
    [
    jīn
    cháo
    ]
    ]
    jun4
    mín
  • huà
    xuán
    lǎo
    rén
    xīng
    zhù
    xiāng
    yān
    dǎo
    chù
    líng
    jiàn
    shuō
    pán
    táo
    jiāng
    jié
    zhī
    gǎo
    wàng
    xíng
    kōng
    shān
    qīng
    pái
    sào
    huái
    yīn
    绿
    mǎn
    tíng
    fán
    hèn
    qīng
    biàn
    便
    qiě
    qiú
    qiáng
    jiàn
    bǎo
    cán
    líng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1