司空曙(约720-790年),字文明,或作文初。广平(今河北永年县东南)人,大历十才子之一,唐代诗人。约唐代宗大历初前后在世。大历年进士,磊落有奇才,与李约为至交。性耿介,不干权要。家无担石,晏如也。尝因病中不给,遣其爱姬。韦辠节度剑南,辟致幕府。授洛阳主簿。未几,迁长林县丞。累官左拾遗。终水部郎中。曙诗有集二卷,登进士第,不详何年。曾官主簿。大历五年任左拾遗,贬长林(今湖北荆门西北)丞。贞元间,在剑南西川节度使韦皋幕任职,官检校水部郎中,终虞部郎中。曙为卢纶表兄,亦是"大历十才子"之一。其诗多为行旅赠别之作,长于抒情,多有名句。胡震亨曰:"司空虞部婉雅闲淡,语近性情。"(《唐音癸签》卷七)有《司空文明诗集》。其诗朴素真挚,情感细腻,多写自然景色和乡情旅思,长于五律。诗风闲雅疏淡。
《过庆宝寺(一作耿湋诗,题作废宝光寺)》
分享数:4
朝代: 唐朝 | 作者:司空曙 | 类型:写草|

黄叶前朝寺,无僧寒殿开。

池晴龟出曝,松暮鹤飞回。

古井碑横草,阴廊画杂苔。

禅宫亦销歇,尘世转堪哀。

拼音
guò qìng bǎo zuò gěng wéi shī zuò fèi bǎo guāng
[ [ táng cháo ] ] kōng shǔ
huáng qián cháo sēng hán diàn 殿 kāi        chí qíng guī chū sōng fēi huí        jǐng bēi héng cǎo yīn láng huà tái        chán gōng xiāo xiē chén shì zhuǎn kān āi       
过庆宝寺(一作耿湋诗,题作废宝光寺)注音
  • guò
    qìng
    bǎo
    zuò
    gěng
    wéi
    shī
    zuò
    fèi
    bǎo
    guāng
  • [
    [
    táng
    cháo
    ]
    ]
    kōng
    shǔ
  • huáng
    qián
    cháo
    sēng
    hán
    diàn
    殿
    kāi
    chí
    qíng
    guī
    chū
    sōng
    fēi
    huí
    jǐng
    bēi
    héng
    cǎo
    yīn
    láng
    huà
    tái
    chán
    gōng
    xiāo
    xiē
    chén
    shì
    zhuǎn
    kān
    āi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1