黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《观音赞》
分享数:5
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写山|写人|

众生堕八难,身心俱丧失。

惟有一念在,能呼观世音。

火坑与刀山,猛兽诸毒药。

众苦萃一身,呼者常不痛。

何用呼菩萨,当自救痛者,不烦观音力。

众生以二故,一身受众苦。

若能真不二,则是观世音。

八万四千人,同时俱起救。

拼音
guān yīn zàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
zhòng shēng duò nán shēn xīn sàng shī        wéi yǒu niàn zài néng guān shì yīn        huǒ kēng dāo shān měng shòu zhū yào        zhòng cuì shēn zhě cháng tòng        yòng dāng jiù tòng zhě fán guān yīn        zhòng shēng èr shēn shòu zhòng        ruò néng zhēn èr shì guān shì yīn        wàn qiān rén tóng shí jiù       
观音赞注音
  • guān
    yīn
    zàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • zhòng
    shēng
    duò
    nán
    shēn
    xīn
    sàng
    shī
    wéi
    yǒu
    niàn
    zài
    néng
    guān
    shì
    yīn
    huǒ
    kēng
    dāo
    shān
    měng
    shòu
    zhū
    yào
    zhòng
    cuì
    shēn
    zhě
    cháng
    tòng
    yòng
    dāng
    jiù
    tòng
    zhě
    fán
    guān
    yīn
    zhòng
    shēng
    èr
    shēn
    shòu
    zhòng
    ruò
    néng
    zhēn
    èr
    shì
    guān
    shì
    yīn
    wàn
    qiān
    rén
    tóng
    shí
    jiù

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1