黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《观道二篇》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写马|写草|写云|

廉蔺向千载,凛凛若生者。

曹李虽无恙,如沈九泉下。

短长略百年,共是过隙马。

事来磨其锋,意气要倾泻。

风云灭须臾,草木但春夏。

唯此一物灵,不可藉外假。

誉髦天下才,西伯本心化。

君无诮斯文,可以观大雅。

拼音
guān dào èr piān
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
lián lìn xiàng qiān zǎi lǐn lǐn ruò shēng zhě        cáo suī yàng shěn jiǔ quán xià        duǎn zhǎng luè bǎi nián gòng shì guò        shì lái fēng yào qīng xiè        fēng yún miè cǎo dàn chūn xià        wéi líng jiè wài jiǎ        máo tiān xià cái 西 běn xīn huà        jun1 qiào wén guān       
观道二篇注音
  • guān
    dào
    èr
    piān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • lián
    lìn
    xiàng
    qiān
    zǎi
    lǐn
    lǐn
    ruò
    shēng
    zhě
    cáo
    suī
    yàng
    shěn
    jiǔ
    quán
    xià
    duǎn
    zhǎng
    luè
    bǎi
    nián
    gòng
    shì
    guò
    shì
    lái
    fēng
    yào
    qīng
    xiè
    fēng
    yún
    miè
    cǎo
    dàn
    chūn
    xià
    wéi
    líng
    jiè
    wài
    jiǎ
    máo
    tiān
    xià
    cái
    西
    běn
    xīn
    huà
    jun1
    qiào
    wén
    guān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1