黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《庚申宿观音院》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写水|写鸟|写人|

谷底一墟落,地形如盎盆。

榱题相照耀,其民颇家温。

土风甚于秦,不可借釜甗。

僧屋无陶瓦,剪茅苍竹樊。

借问僧安在,乞饭走诸门。

人哄鸟乌语,簟凉风水文。

旁有蜂蜜庐,颇闻衙集喧。

将雨蚁争丘,鏖兵复追奔。

红英委凤翼,赤帻峨鸡冠。

汲烹寒泉窟,伐竹古松根。

相戒莫浪出,月黑虎夔藩。

拼音
gēng shēn xiǔ 宿 guān yīn yuàn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
luò xíng àng pén        cuī xiàng zhào yào 耀 mín jiā wēn        fēng shèn qín jiè yǎn        sēng táo jiǎn máo cāng zhú fán        jiè wèn sēng ān zài fàn zǒu zhū mén        rén hǒng niǎo diàn liáng fēng shuǐ wén        páng yǒu fēng wén xuān        jiāng zhēng qiū áo bīng zhuī bēn        hóng yīng wěi fèng chì é guàn        pēng hán quán zhú sōng gēn        xiàng jiè làng chū yuè hēi kuí fān       
庚申宿观音院注音
  • gēng
    shēn
    xiǔ
    宿
    guān
    yīn
    yuàn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • luò
    xíng
    àng
    pén
    cuī
    xiàng
    zhào
    yào
    耀
    mín
    jiā
    wēn
    fēng
    shèn
    qín
    jiè
    yǎn
    sēng
    táo
    jiǎn
    máo
    cāng
    zhú
    fán
    jiè
    wèn
    sēng
    ān
    zài
    fàn
    zǒu
    zhū
    mén
    rén
    hǒng
    niǎo
    diàn
    liáng
    fēng
    shuǐ
    wén
    páng
    yǒu
    fēng
    wén
    xuān
    jiāng
    zhēng
    qiū
    áo
    bīng
    zhuī
    bēn
    hóng
    yīng
    wěi
    fèng
    chì
    é
    guàn
    pēng
    hán
    quán
    zhú
    sōng
    gēn
    xiàng
    jiè
    làng
    chū
    yuè
    hēi
    kuí
    fān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1