黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《花光仲仁出秦苏诗卷思二国士不可复见开卷绝》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写花|写人|写湖|写草|写梅|叹息|

梦蝶真人貌黄槁,篱落逢花须醉倒。

雅闻花光能画梅,更乞一枝洗烦恼。

扶持爱梅说道理,自许牛头参已早。

长眠橘洲风雨寒,今日梅开向谁好。

何况东坡成古丘,不复龙蛇看挥扫。

我向湖南更岭南,系船来近花光老。

叹息斯人不可见,喜我未学霜前草。

写尽南枝与北枝,更作千峰倚晴昊。

拼音
huā guāng zhòng rén chū qín shī juàn èr guó shì jiàn kāi juàn jué
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
mèng dié zhēn rén mào huáng gǎo luò féng huā zuì dǎo        wén huā guāng néng huà méi gèng zhī fán nǎo        chí ài méi shuō dào niú tóu cān zǎo        zhǎng mián zhōu fēng hán jīn méi kāi xiàng shuí hǎo        kuàng dōng chéng qiū lóng shé kàn huī sǎo        xiàng nán gèng lǐng nán chuán lái jìn huā guāng lǎo        tàn rén jiàn wèi xué shuāng qián cǎo        xiě jìn nán zhī běi zhī gèng zuò qiān fēng qíng hào       
花光仲仁出秦苏诗卷思二国士不可复见开卷绝注音
  • huā
    guāng
    zhòng
    rén
    chū
    qín
    shī
    juàn
    èr
    guó
    shì
    jiàn
    kāi
    juàn
    jué
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • mèng
    dié
    zhēn
    rén
    mào
    huáng
    gǎo
    luò
    féng
    huā
    zuì
    dǎo
    wén
    huā
    guāng
    néng
    huà
    méi
    gèng
    zhī
    fán
    nǎo
    chí
    ài
    méi
    shuō
    dào
    niú
    tóu
    cān
    zǎo
    zhǎng
    mián
    zhōu
    fēng
    hán
    jīn
    méi
    kāi
    xiàng
    shuí
    hǎo
    kuàng
    dōng
    chéng
    qiū
    lóng
    shé
    kàn
    huī
    sǎo
    xiàng
    nán
    gèng
    lǐng
    nán
    chuán
    lái
    jìn
    huā
    guāng
    lǎo
    tàn
    rén
    jiàn
    wèi
    xué
    shuāng
    qián
    cǎo
    xiě
    jìn
    nán
    zhī
    běi
    zhī
    gèng
    zuò
    qiān
    fēng
    qíng
    hào

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1