黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《和孙公善李仲同金樱饵唱酬二首·零》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写马|

假守富春公,秋毫听民词。

夙夜临公厅,归卧酸体肢。

李侯来馈药,期以十日知。

深中护灵根,金鏁祕玉(上竹下氏)。

不须许斧子,辛勤采玉芝。

我方困健讼,挝翁争一锥。

不能鸣弦坐,颇似巫马期。

敢乞刀圭余,归和卯饮卮。

傥令忧民病,从此得国医。

拼音
sūn gōng shàn zhòng tóng jīn yīng ěr chàng chóu èr shǒu · · líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jiǎ shǒu chūn gōng qiū háo tīng mín        lín gōng tīng guī suān zhī        hóu lái kuì yào shí zhī        shēn zhōng líng gēn jīn suǒ shàng zhú xià shì        xīn qín cǎi zhī        fāng kùn jiàn sòng wēng zhēng zhuī        néng míng xián zuò        gǎn dāo guī guī mǎo yǐn zhī        tǎng lìng yōu mín bìng cóng guó       
和孙公善李仲同金樱饵唱酬二首·零注音
  • sūn
    gōng
    shàn
    zhòng
    tóng
    jīn
    yīng
    ěr
    chàng
    chóu
    èr
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jiǎ
    shǒu
    chūn
    gōng
    qiū
    háo
    tīng
    mín
    lín
    gōng
    tīng
    guī
    suān
    zhī
    hóu
    lái
    kuì
    yào
    shí
    zhī
    shēn
    zhōng
    líng
    gēn
    jīn
    suǒ
    shàng
    zhú
    xià
    shì
    xīn
    qín
    cǎi
    zhī
    fāng
    kùn
    jiàn
    sòng
    wēng
    zhēng
    zhuī
    néng
    míng
    xián
    zuò
    gǎn
    dāo
    guī
    guī
    mǎo
    yǐn
    zhī
    tǎng
    lìng
    yōu
    mín
    bìng
    cóng
    guó

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1