黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《题万松亭》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写山|写湖|

天柱峰无心肩,郁郁高松满川。

万身苍髯老禅,刳心忘义忘年。

说法曾无间歇,松风寺後山前。

四海五湖衲子,更於何处参玄。

若觅向上关捩,灵乙石下流泉。

太平堂中老将,家活都无一钱。

会得佛头著地,不会佛脚梢天。

拼音
wàn sōng tíng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
tiān zhù fēng xīn jiān gāo sōng mǎn chuān        wàn shēn cāng rán lǎo chán xīn wàng wàng nián        shuō céng jiān xiē sōng fēng hòu shān qián        hǎi gèng chù cān xuán        ruò xiàng shàng guān liè líng shí xià liú quán        tài píng táng zhōng lǎo jiāng jiā huó dōu qián        huì tóu zhe huì jiǎo shāo tiān       
题万松亭注音
  • wàn
    sōng
    tíng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • tiān
    zhù
    fēng
    xīn
    jiān
    gāo
    sōng
    mǎn
    chuān
    wàn
    shēn
    cāng
    rán
    lǎo
    chán
    xīn
    wàng
    wàng
    nián
    shuō
    céng
    jiān
    xiē
    sōng
    fēng
    hòu
    shān
    qián
    hǎi
    gèng
    chù
    cān
    xuán
    ruò
    xiàng
    shàng
    guān
    liè
    líng
    shí
    xià
    liú
    quán
    tài
    píng
    táng
    zhōng
    lǎo
    jiāng
    jiā
    huó
    dōu
    qián
    huì
    tóu
    zhe
    huì
    jiǎo
    shāo
    tiān

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1