黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《阻风铜陵》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雨|写风|写水|写人|写湖|

顿舟古铜官,昼夜风雨黑。

洪波漰奔去,天地无限隔。

船人谨维笮,何暇思挂席。

凭江裂嵌空,中有暗水滴。

洞视不敢前,潭潭蛟龙宅。

网师登长鱣,贾我腥釜鬲。

斑斑被文章,突兀喙三尺。

言语竟不通,噞喁亦何益。

魁梧类长者,卒以筌饵得。

浮沉江湖中,波友永相失。

有生甚苦相,细大更噉食。

安得无垢称,对榻忘语默。

拼音
fēng tóng líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
dùn zhōu tóng guān zhòu fēng hēi        hóng pēng bēn tiān xiàn        chuán rén jǐn wéi xiá guà        píng jiāng liè qiàn kōng zhōng yǒu àn shuǐ        dòng shì gǎn qián tán tán jiāo lóng zhái        wǎng shī dēng zhǎng shàn jiǎ xīng        bān bān bèi wén zhāng huì sān chǐ        yán jìng tōng yǎn yóng        kuí lèi zhǎng zhě quán ěr        chén jiāng zhōng yǒu yǒng xiàng shī        yǒu shēng shèn xiàng gèng dàn shí        ān gòu chēng duì wàng       
阻风铜陵注音
  • fēng
    tóng
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • dùn
    zhōu
    tóng
    guān
    zhòu
    fēng
    hēi
    hóng
    pēng
    bēn
    tiān
    xiàn
    chuán
    rén
    jǐn
    wéi
    xiá
    guà
    píng
    jiāng
    liè
    qiàn
    kōng
    zhōng
    yǒu
    àn
    shuǐ
    dòng
    shì
    gǎn
    qián
    tán
    tán
    jiāo
    lóng
    zhái
    wǎng
    shī
    dēng
    zhǎng
    shàn
    jiǎ
    xīng
    bān
    bān
    bèi
    wén
    zhāng
    huì
    sān
    chǐ
    yán
    jìng
    tōng
    yǎn
    yóng
    kuí
    lèi
    zhǎng
    zhě
    quán
    ěr
    chén
    jiāng
    zhōng
    yǒu
    yǒng
    xiàng
    shī
    yǒu
    shēng
    shèn
    xiàng
    gèng
    dàn
    shí
    ān
    gòu
    chēng
    duì
    wàng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1