杨基(1326~1378)元末明初诗人。字孟载,号眉庵。原籍嘉州(今四川乐山),大父仕江左,遂家吴中(今浙江湖州),“吴中四杰”之一。元末,曾入张士诚幕府,为丞相府记室,后辞去。明初为荥阳知县,累官至山西按察使,后被谗夺官,罚服劳役。死于工所。 杨基诗风清俊纤巧,其中五言律诗《岳阳楼》境界开阔,时人称杨基为“五言射雕手”。少时曾著《论鉴》十万余言。又于杨维桢席上赋《铁笛》诗,当时维桢已成名流,对杨基倍加称赏:“吾意诗境荒矣,今当让子一头地。”杨基与高启、张羽、徐贲为诗友,时人称为“吴中四杰”。
《闻蝉》
分享数:1
朝代: 明朝 | 作者:杨基 | 类型:写风|写人|人情|

眉庵四十未闻道,偶于世事无所好。

寻常惟看东家竹,屈指十年今不到。

微躯之外无长物,寒暑一裘兼一帽。

妻孥屡叹升斗绝,不独无烟亦无灶。

身轻自笑可驾鹤,眼明岂止堪窥豹。

人情世故看烂熟,皎不如污恭胜傲。

有瑕可指未为辱,无善足称方入妙。

此意于今觉更深,静倚南风听蝉噪。

拼音
wén chán
[ [ míng cháo ] ] yáng
méi ān shí wèi wén dào ǒu shì shì suǒ hǎo        xún cháng wéi kàn dōng jiā zhú zhǐ shí nián jīn dào        wēi zhī wài zhǎng hán shǔ qiú jiān mào        tàn shēng dòu jué yān zào        shēn qīng xiào jià yǎn míng zhǐ kān kuī bào        rén qíng shì kàn làn shú jiǎo gōng shèng ào        yǒu xiá zhǐ wèi wéi shàn chēng fāng miào        jīn jiào gèng shēn jìng nán fēng tīng chán zào       
闻蝉注音
  • wén
    chán
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    yáng
  • méi
    ān
    shí
    wèi
    wén
    dào
    ǒu
    shì
    shì
    suǒ
    hǎo
    xún
    cháng
    wéi
    kàn
    dōng
    jiā
    zhú
    zhǐ
    shí
    nián
    jīn
    dào
    wēi
    zhī
    wài
    zhǎng
    hán
    shǔ
    qiú
    jiān
    mào
    tàn
    shēng
    dòu
    jué
    yān
    zào
    shēn
    qīng
    xiào
    jià
    yǎn
    míng
    zhǐ
    kān
    kuī
    bào
    rén
    qíng
    shì
    kàn
    làn
    shú
    jiǎo
    gōng
    shèng
    ào
    yǒu
    xiá
    zhǐ
    wèi
    wéi
    shàn
    chēng
    fāng
    miào
    jīn
    jiào
    gèng
    shēn
    jìng
    nán
    fēng
    tīng
    chán
    zào

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1