黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《逍遥乐·春意渐归芳草》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写景|写雨|写雪|写风|写花|写人|故国|写草|

春意渐归芳草。

故国佳人,千里信沈音杳。

雨润烟光,晚景澄明,极目危栏斜照。

梦当年少。

对樽前、上客邹枚,小鬟燕赵。

共舞雪歌尘,醉里谈笑。

花色枝枝争好。

鬓丝年年渐老。

如今遇风景,空瘦损、向谁道。

东君幸赐与,天幕翠遮红绕。

休休,醉乡岐路,华胥蓬岛。

拼音
xiāo yáo · · chūn jiàn guī fāng cǎo
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
chūn jiàn guī fāng cǎo        guó jiā rén qiān xìn shěn yīn yǎo        rùn yān guāng wǎn jǐng chéng míng wēi lán xié zhào        mèng dāng nián shǎo        duì zūn qián shàng zōu méi xiǎo huán yàn zhào        gòng xuě chén zuì tán xiào        huā zhī zhī zhēng hǎo        bìn nián nián jiàn lǎo        jīn fēng jǐng kōng shòu sǔn xiàng shuí dào        dōng jun1 xìng tiān cuì zhē hóng rào        xiū xiū zuì xiāng huá péng dǎo       
逍遥乐·春意渐归芳草注音
  • xiāo
    yáo
    ·
    ·
    chūn
    jiàn
    guī
    fāng
    cǎo
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • chūn
    jiàn
    guī
    fāng
    cǎo
    guó
    jiā
    rén
    qiān
    xìn
    shěn
    yīn
    yǎo
    rùn
    yān
    guāng
    wǎn
    jǐng
    chéng
    míng
    wēi
    lán
    xié
    zhào
    mèng
    dāng
    nián
    shǎo
    duì
    zūn
    qián
    shàng
    zōu
    méi
    xiǎo
    huán
    yàn
    zhào
    gòng
    xuě
    chén
    zuì
    tán
    xiào
    huā
    zhī
    zhī
    zhēng
    hǎo
    bìn
    nián
    nián
    jiàn
    lǎo
    jīn
    fēng
    jǐng
    kōng
    shòu
    sǔn
    xiàng
    shuí
    dào
    dōng
    jun1
    xìng
    tiān
    cuì
    zhē
    hóng
    rào
    xiū
    xiū
    zuì
    xiāng
    huá
    péng
    dǎo

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1