叶适(1150年5月26日—1223年2月21日),字正则,号水心居士,温州永嘉(今浙江温州)人,南宋著名思想家、文学家、政论家,世称水心先生。淳熙五年(1178年),叶适中进士第二名(榜眼)。历仕孝宗、光宗、宁宗三朝,历官平江府观察推官、太学博士、尚书左选郎、国子司业、知泉州、兵部侍郎等职,曾参与策划“绍熙内禅”。叶适对外力主抗金,反对和议。韩侂胄谋划北伐时,叶适提出异议,韩侂胄不听,改授叶适为权工部侍郎、权吏部侍郎,兼直学士院。叶适不肯草诏。其后又建议防江,但韩侂胄仍不采纳。开禧北伐失败后,叶适出宝谟阁待制职、知建康府兼沿江制置使、节制江北诸州,因军政措置得宜,曾屡挫敌军锋锐。金兵退后,进宝文阁待制,兼江淮...
《送薛子长》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:叶适 | 类型:写人|

藏冰待炎威,织裘御冬霰。

彼此互有适,用舍空屡变。

兰菊倚户出,松柏参天见。

美质不必同,伟干非世便。

薛生静而敏,器宇绝幼愿。

能文乃天姿,脱颖酬始愿。

众技逐高卑,杂学徒贯空。

趋圣由一途,任重工自劝。

古人文已立,后世皎难衒。

愧余莫负荷,期子幸无倦。

拼音
sòng xuē zhǎng
[ [ sòng cháo ] ] shì
cáng bīng dài yán wēi zhī qiú dōng xiàn        yǒu shì yòng shě kōng biàn        lán chū sōng bǎi cān tiān jiàn        měi zhì tóng wěi gàn fēi shì biàn 便        xuē shēng jìng ér mǐn jué yòu yuàn        néng wén nǎi tiān 姿 tuō yǐng chóu shǐ yuàn        zhòng zhú gāo bēi xué guàn kōng        shèng yóu rèn zhòng gōng quàn        rén wén hòu shì jiǎo nán xuàn        kuì xìng juàn       
送薛子长注音
  • sòng
    xuē
    zhǎng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    shì
  • cáng
    bīng
    dài
    yán
    wēi
    zhī
    qiú
    dōng
    xiàn
    yǒu
    shì
    yòng
    shě
    kōng
    biàn
    lán
    chū
    sōng
    bǎi
    cān
    tiān
    jiàn
    měi
    zhì
    tóng
    wěi
    gàn
    fēi
    shì
    biàn
    便
    xuē
    shēng
    jìng
    ér
    mǐn
    jué
    yòu
    yuàn
    néng
    wén
    nǎi
    tiān
    姿
    tuō
    yǐng
    chóu
    shǐ
    yuàn
    zhòng
    zhú
    gāo
    bēi
    xué
    guàn
    kōng
    shèng
    yóu
    rèn
    zhòng
    gōng
    quàn
    rén
    wén
    hòu
    shì
    jiǎo
    nán
    xuàn
    kuì
    xìng
    juàn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1