黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《辛酉憩刀坑口》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写山|写鸟|写人|写鱼|

群山黛新染,蒙气寒郁郁。

扫除迎将家,下簟脱巾袜。

南北舍小棠,况可清烦喝。

鸟声废书眠,聊以休吏卒。

竹鸡苦唤人,觉坐观法窟。

无外同一家,惟己非万物。

清波两鸳鸯,善游且能没。

惊人相追飞,甚念失甚匹。

舂鉏貌闲暇,羡鱼情至骨。

广道策坚良,熙熙集于菀。

烂额始论功,傥能谋曲突。

拼音
xīn yǒu dāo kēng kǒu
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
qún shān dài xīn rǎn méng hán        sǎo chú yíng jiāng jiā xià diàn tuō jīn        nán běi shě xiǎo táng kuàng qīng fán        niǎo shēng fèi shū mián liáo xiū        zhú huàn rén jiào zuò guān        wài tóng jiā wéi fēi wàn        qīng liǎng yuān yāng shàn yóu qiě néng méi        jīng rén xiàng zhuī fēi shèn niàn shī shèn        chōng chú mào xián xiá xiàn qíng zhì        guǎng 广 dào jiān liáng wǎn        làn é shǐ lùn gōng tǎng néng móu       
辛酉憩刀坑口注音
  • xīn
    yǒu
    dāo
    kēng
    kǒu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • qún
    shān
    dài
    xīn
    rǎn
    méng
    hán
    sǎo
    chú
    yíng
    jiāng
    jiā
    xià
    diàn
    tuō
    jīn
    nán
    běi
    shě
    xiǎo
    táng
    kuàng
    qīng
    fán
    niǎo
    shēng
    fèi
    shū
    mián
    liáo
    xiū
    zhú
    huàn
    rén
    jiào
    zuò
    guān
    wài
    tóng
    jiā
    wéi
    fēi
    wàn
    qīng
    liǎng
    yuān
    yāng
    shàn
    yóu
    qiě
    néng
    méi
    jīng
    rén
    xiàng
    zhuī
    fēi
    shèn
    niàn
    shī
    shèn
    chōng
    chú
    mào
    xián
    xiá
    xiàn
    qíng
    zhì
    guǎng
    广
    dào
    jiān
    liáng
    wǎn
    làn
    é
    shǐ
    lùn
    gōng
    tǎng
    néng
    móu

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1