周必大(1126年8月15日—1204年10月25日),字子充,一字洪道,自号平园老叟。原籍管城(今河南郑州),至祖父周诜时居吉州庐陵(今江西省吉安县永和镇周家村)。南宋著名政治家、文学家,“庐陵四忠”之一。绍兴二十一年(1151年)进士及第。绍兴二十七年(1157年),举博学宏词科。曾多次在地方任职,官至吏部尚书、枢密使、左丞相,封许国公。庆元元年,以观文殿大学士、益国公致仕。嘉泰四年(1204年),卒于庐陵,赠太师。开禧三年(1207年),赐谥文忠,宁宗亲书“忠文耆德之碑”。周必大工文词,为南宋文坛盟主。与陆游、范成大、杨万里等都有很深的交情。著有《省斋文稿》、《平园集》等80余种,共200卷。
《赠孙次山》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:周必大 | 类型:写雪|写梅|

南涧有奇松,岁晚郁青苍。

北陇有寒梅,同傲雪与霜。

实大华更荣,二美乃相望。

我从采樵归,闻此百步香。

不辞践荒秽,所欣识孤芳。

可玩不可折,折枝亦何伤。

但恐入市门,羞薄时世妆。

少须子含酸,且复成其章。

味宜调鼎食,材可中虹梁。

知音不难逢,会当贡明光。

拼音
zèng sūn shān
[ [ sòng cháo ] ] zhōu
nán jiàn yǒu sōng suì wǎn qīng cāng        běi lǒng yǒu hán méi tóng ào xuě shuāng        shí huá gèng róng èr měi nǎi xiàng wàng        cóng cǎi qiáo guī wén bǎi xiāng        jiàn huāng huì suǒ xīn shí fāng        wán shé shé zhī shāng        dàn kǒng shì mén xiū báo shí shì zhuāng        shǎo hán suān qiě chéng zhāng        wèi diào dǐng shí cái zhōng hóng liáng        zhī yīn nán féng huì dāng gòng míng guāng       
赠孙次山注音
  • zèng
    sūn
    shān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhōu
  • nán
    jiàn
    yǒu
    sōng
    suì
    wǎn
    qīng
    cāng
    běi
    lǒng
    yǒu
    hán
    méi
    tóng
    ào
    xuě
    shuāng
    shí
    huá
    gèng
    róng
    èr
    měi
    nǎi
    xiàng
    wàng
    cóng
    cǎi
    qiáo
    guī
    wén
    bǎi
    xiāng
    jiàn
    huāng
    huì
    suǒ
    xīn
    shí
    fāng
    wán
    shé
    shé
    zhī
    shāng
    dàn
    kǒng
    shì
    mén
    xiū
    báo
    shí
    shì
    zhuāng
    shǎo
    hán
    suān
    qiě
    chéng
    zhāng
    wèi
    diào
    dǐng
    shí
    cái
    zhōng
    hóng
    liáng
    zhī
    yīn
    nán
    féng
    huì
    dāng
    gòng
    míng
    guāng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1