王义山(1214——1287),字元高,号稼村,宋初文学大家王禹偁的后裔。富州(今江西丰城)人。精《易》学,善词赋。宋末进士二十四年卒,年七十四。其诗学刘克庄,王士禛《池北偶谈》卷一八讥其为“下劣诗魔,恶道坌出”、“酸腐庸下”。《四库全书总目》谓其“诗文皆沿宋季单弱之习,绝少警策”(卷一六六)。著《稼村类稿》三十卷,有明正德刻本、万历刻本、《四库全书》本。《全宋诗》卷三三五二至三三五四录其诗三卷。文收入《全元文》。事迹见本集卷二九自作墓志铭、《元诗选》二集甲集。► 王义山的诗文(164篇)
《贺新郎·自笑斟醽醁》
分享数:3
朝代: 宋朝 | 作者:王义山 | 类型:写风|写山|写人|写湖|

自笑斟醽醁。

作皤然一老,逍遥东湖湖曲。

好事爆然来子舍,报道生孙新浴。

算天也、从人所欲。

万事足虽缘有子,见孙时、万事方为足。

诗礼脉,今有续。

吾家本是山阴族。

见生来、风神稍秀,足娱吾目。

吾子吾孙同此月,日月才争五六。

喜听得、欢声满目。

禺鲁聪明天所赋,只无灾无难为多福。

且愿汝,书劝读。

拼音
xīn láng · · xiào zhēn líng
[ [ sòng cháo ] ] wáng shān
xiào zhēn líng        zuò rán lǎo xiāo yáo dōng        hǎo shì bào rán lái shě bào dào shēng sūn xīn        suàn tiān cóng rén suǒ        wàn shì suī yuán yǒu jiàn sūn shí wàn shì fāng wéi        shī jīn yǒu        jiā běn shì shān yīn        jiàn shēng lái fēng shén shāo xiù        sūn tóng yuè yuè cái zhēng liù        tīng huān shēng mǎn        cōng míng tiān suǒ zhī zāi nán wéi duō        qiě yuàn shū quàn       
贺新郎·自笑斟醽醁注音
  • xīn
    láng
    ·
    ·
    xiào
    zhēn
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    wáng
    shān
  • xiào
    zhēn
    líng
    zuò
    rán
    lǎo
    xiāo
    yáo
    dōng
    hǎo
    shì
    bào
    rán
    lái
    shě
    bào
    dào
    shēng
    sūn
    xīn
    suàn
    tiān
    cóng
    rén
    suǒ
    wàn
    shì
    suī
    yuán
    yǒu
    jiàn
    sūn
    shí
    wàn
    shì
    fāng
    wéi
    shī
    jīn
    yǒu
    jiā
    běn
    shì
    shān
    yīn
    jiàn
    shēng
    lái
    fēng
    shén
    shāo
    xiù
    sūn
    tóng
    yuè
    yuè
    cái
    zhēng
    liù
    tīng
    huān
    shēng
    mǎn
    cōng
    míng
    tiān
    suǒ
    zhī
    zāi
    nán
    wéi
    duō
    qiě
    yuàn
    shū
    quàn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1