「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。
《蝶恋花·晴带溪光春自媚》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:程垓 | 类型:写雨|写风|写花|写山|写水|写人|写云|

晴带溪光春自媚。

绕翠萦青,来约东风醉。

云补断山疏复缀。

雨回绿野清还丽。

拄杖不妨舒客意。

临水人家,问有花开未。

江左风流今有几。

逢春不要人憔悴。

拼音
dié liàn huā · · qíng dài guāng chūn mèi
[ [ sòng cháo ] ] chéng gāi
qíng dài guāng chūn mèi        rào cuì yíng qīng lái yuē dōng fēng zuì        yún duàn shān shū zhuì        huí 绿 qīng hái        zhǔ zhàng fáng shū        lín shuǐ rén jiā wèn yǒu huā kāi wèi        jiāng zuǒ fēng liú jīn yǒu        féng chūn yào rén qiáo cuì       
蝶恋花·晴带溪光春自媚注音
  • dié
    liàn
    huā
    ·
    ·
    qíng
    dài
    guāng
    chūn
    mèi
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    chéng
    gāi
  • qíng
    dài
    guāng
    chūn
    mèi
    rào
    cuì
    yíng
    qīng
    lái
    yuē
    dōng
    fēng
    zuì
    yún
    duàn
    shān
    shū
    zhuì
    huí
    绿
    qīng
    hái
    zhǔ
    zhàng
    fáng
    shū
    lín
    shuǐ
    rén
    jiā
    wèn
    yǒu
    huā
    kāi
    wèi
    jiāng
    zuǒ
    fēng
    liú
    jīn
    yǒu
    féng
    chūn
    yào
    rén
    qiáo
    cuì

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1