刘敏中(1243~1318) 元代文学家,字端甫,山东省济南市章丘市人。自幼卓异不凡,曾任中书掾、兵部主事、监察御史等职,因弹劾秉政的桑哥,辞职归乡。后又入为御史、御史都事、翰林直学士,兼国子祭洒、翰林学士承旨等,还曾宣抚辽东山北,拜河南行省参政等。刘敏中一生为官清正,以时事为忧。敢于对贵□横暴绳之以法,并上疏指陈时弊。仕世祖、成宗、武宗三朝,多为监察官,受到皇帝的嘉纳。刘敏中今存词 149首。大多是应酬之作,但在一些词中也透露出他"学古无成,于今何补"的岁月蹉跎的怅惘(〔木兰花慢〕《适得醉经乐章》),对"浮世匆匆如此,眼底风尘今古梦"的叹息(〔念奴娇〕《自述呈知己》),以及对"世事何穷"、"兵鏖蜗角"的感慨(〔沁园春〕...
《蝶恋花 益都冯宽甫号雪谷,尝为江南廉使,》
分享数:4
朝代: 元朝 | 作者:刘敏中 | 类型:写风|

,香味不可言,诚佳品也。

感荷作长短句,寄之一笑带上乌犀谁摘落。

方响匀排,不见朱丝约。

一个拈来香满阁。

矮炉翻动松风壑。

几日余酲情味恶。

七碗何须,一啜都醒却。

两腋清风无处着。

拼音
dié liàn huā dōu féng kuān hào xuě cháng wéi jiāng nán lián shǐ 使
[ [ yuán cháo ] ] liú mǐn zhōng
xiāng wèi yán chéng jiā pǐn        gǎn zuò zhǎng duǎn zhī xiào dài shàng shuí zhāi luò        fāng xiǎng yún pái jiàn zhū yuē        niān lái xiāng mǎn        ǎi fān dòng sōng fēng        chéng qíng wèi è        wǎn chuò dōu xǐng què        liǎng qīng fēng chù zhe       
蝶恋花 益都冯宽甫号雪谷,尝为江南廉使,注音
  • dié
    liàn
    huā
     
    dōu
    féng
    kuān
    hào
    xuě
    cháng
    wéi
    jiāng
    nán
    lián
    shǐ
    使
  • [
    [
    yuán
    cháo
    ]
    ]
    liú
    mǐn
    zhōng
  • xiāng
    wèi
    yán
    chéng
    jiā
    pǐn
    gǎn
    zuò
    zhǎng
    duǎn
    zhī
    xiào
    dài
    shàng
    shuí
    zhāi
    luò
    fāng
    xiǎng
    yún
    pái
    jiàn
    zhū
    yuē
    niān
    lái
    xiāng
    mǎn
    ǎi
    fān
    dòng
    sōng
    fēng
    chéng
    qíng
    wèi
    è
    wǎn
    chuò
    dōu
    xǐng
    què
    liǎng
    qīng
    fēng
    chù
    zhe

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1