僧,字忘机,成都华阳(今四川华阳)人。后依解潜,久留荆楚,故亦自称楚人。少为浮屠。蹈冠游京师,以诗、画为佛事,都下翕然知名,士大夫多与之游。而王菜最舆相亲。菜会朝士,大尹盛章在焉。谓之曰:“子能为我作梅图,状遥知不是雪,为有暗香来之意乎?”纯曰:“此临川(王安石)诗,须公自有此句,我始为之。”盛恨甚,未几菜败,而盛犹为京尹,故纯被祸独酷。坐累编管惠州,不许生还。适郡建神霄宫,本路宪旧知其人,乃请朝廷赦能画人周纯来作绘事。于是凭藉得以自如。其山水师李思训,衣冠师顾恺之,佛像师李公麟,又能作花鸟、松竹、牛马之属,变态多端,一一清绝。画家于人物必九朽一罢,谓先以土笔扑取形似数次修改,故曰九朽,继以淡墨一描而成,故曰一罢,罢者毕也。纯独不假乎此,落笔便成,而气韵生动。每谓人曰:“书、画同一关捩,善书者又岂先朽而后书邪?”有石鼎联句图传于世。《画继、后村题跋》

周纯其它作品精选

zuopinjingxuan

《蓦山溪·江南春信》
分享数:4
朝代: 宋朝 | 作者:周纯 | 类型:写风|写花|写水|写人|相思|江南|

江南春信,望断人千里。

魂梦入花枝,染相思、同心并蒂。

鸳鸯名字,赢得一双双,无限意。

凝烟水。

念远教谁寄。

毫端写兴,莫把丹青拟。

墨客要卿卿,想临池、等闲梳洗。

香衣黯淡,元不涴缁尘,怜缟袂。

东风里。

只恐于飞起。

拼音
shān · · jiāng nán chūn xìn
[ [ sòng cháo ] ] zhōu chún
jiāng nán chūn xìn wàng duàn rén qiān        hún mèng huā zhī rǎn xiàng tóng xīn bìng        yuān yāng míng yíng shuāng shuāng xiàn        níng yān shuǐ        niàn yuǎn jiāo shuí        háo duān xiě xìng dān qīng        yào qīng qīng xiǎng lín chí děng xián shū        xiāng àn dàn yuán chén lián gǎo mèi        dōng fēng        zhī kǒng fēi       
蓦山溪·江南春信注音
  • shān
    ·
    ·
    jiāng
    nán
    chūn
    xìn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhōu
    chún
  • jiāng
    nán
    chūn
    xìn
    wàng
    duàn
    rén
    qiān
    hún
    mèng
    huā
    zhī
    rǎn
    xiàng
    tóng
    xīn
    bìng
    yuān
    yāng
    míng
    yíng
    shuāng
    shuāng
    xiàn
    níng
    yān
    shuǐ
    niàn
    yuǎn
    jiāo
    shuí
    háo
    duān
    xiě
    xìng
    dān
    qīng
    yào
    qīng
    qīng
    xiǎng
    lín
    chí
    děng
    xián
    shū
    xiāng
    àn
    dàn
    yuán
    chén
    lián
    gǎo
    mèi
    dōng
    fēng
    zhī
    kǒng
    fēi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1