蔡松年(1107~1159)字伯坚,因家乡别墅有萧闲堂,故自号萧闲老人。真定(今河北正定)人,金代文学家。宋宣和末从父守燕山,宋军败绩随父降金,天会年间授真定府判官。完颜宗弼攻宋,与岳飞等交战时,蔡松年曾为宗弼“兼总军中六部事”,仕至右丞相,封卫国公,卒谥“文简”。松年虽一生官运亨通,其作品在出处问题上却流露了颇为矛盾的思想感情。内心深处潜伏着的民族意识使他感到“身宠神已辱”,作品风格隽爽清丽,词作尤负盛名,与吴激齐名,时称“吴蔡体”,有文集《明秀集》传世。
《蓦山溪 和子文韵》
分享数:2
朝代: 金朝 | 作者:蔡松年 | 类型:写风|写人|人生|写梅|写云|

人生寄耳,几许寒仍暑。

东晋旧风流,叹此道、虽存如缕。

黄尘堆里,玉树照光风,闲命驾,小开樽,林下歌奇语。

萧闲老计,只有梅千树。

明秀一峰寒,醉时眠、冷云幽处。

君如早退,端可张吾军,唯莫遣,俗儿知,减却欢中趣。

拼音
shān wén yùn
[ [ jīn cháo ] ] cài sōng nián
rén shēng ěr hán réng shǔ        dōng jìn jiù fēng liú tàn dào suī cún        huáng chén duī shù zhào guāng fēng xián mìng jià xiǎo kāi zūn lín xià        xiāo xián lǎo zhī yǒu méi qiān shù        míng xiù fēng hán zuì shí mián lěng yún yōu chù        jun1 zǎo tuì 退 duān zhāng jun1 wéi qiǎn ér zhī jiǎn què huān zhōng       
蓦山溪 和子文韵注音
  • shān
     
    wén
    yùn
  • [
    [
    jīn
    cháo
    ]
    ]
    cài
    sōng
    nián
  • rén
    shēng
    ěr
    hán
    réng
    shǔ
    dōng
    jìn
    jiù
    fēng
    liú
    tàn
    dào
    suī
    cún
    huáng
    chén
    duī
    shù
    zhào
    guāng
    fēng
    xián
    mìng
    jià
    xiǎo
    kāi
    zūn
    lín
    xià
    xiāo
    xián
    lǎo
    zhī
    yǒu
    méi
    qiān
    shù
    míng
    xiù
    fēng
    hán
    zuì
    shí
    mián
    lěng
    yún
    yōu
    chù
    jun1
    zǎo
    tuì
    退
    duān
    zhāng
    jun1
    wéi
    qiǎn
    ér
    zhī
    jiǎn
    què
    huān
    zhōng

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1