黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《萧巽葛敏修二学子和予食笋诗次韵答之二首·零》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|江南|

韭黄照春盘,菰白媚秋菜。

惟此苍竹苗,市上三时卖。

江南家家竹,翦伐谁主宰。

半以苦见疏,不言甘易坏。

葛陂雕龙睡,未索儿孙债。

獭胆能分杯,虎魄妙拾芥。

此物于食殽,如客得傧介。

思入帝鼎烹,忍遭饥涎嘬。

懒林供翰墨,碪杵风号噫。

每下叹枯株,焚如落樵采。

拼音
xiāo xùn mǐn xiū èr xué shí sǔn shī yùn zhī èr shǒu · · líng
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
jiǔ huáng zhào chūn pán bái mèi qiū cài        wéi cāng zhú miáo shì shàng sān shí mài        jiāng nán jiā jiā zhú jiǎn shuí zhǔ zǎi        bàn jiàn shū yán gān huài        bēi diāo lóng shuì wèi suǒ ér sūn zhài        dǎn néng fèn bēi miào shí jiè        shí yáo bīn jiè        dǐng pēng rěn zāo xián chuài        lǎn lín gòng hàn ǎn chǔ fēng hào        měi xià tàn zhū fén luò qiáo cǎi       
萧巽葛敏修二学子和予食笋诗次韵答之二首·零注音
  • xiāo
    xùn
    mǐn
    xiū
    èr
    xué
    shí
    sǔn
    shī
    yùn
    zhī
    èr
    shǒu
    ·
    ·
    líng
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • jiǔ
    huáng
    zhào
    chūn
    pán
    bái
    mèi
    qiū
    cài
    wéi
    cāng
    zhú
    miáo
    shì
    shàng
    sān
    shí
    mài
    jiāng
    nán
    jiā
    jiā
    zhú
    jiǎn
    shuí
    zhǔ
    zǎi
    bàn
    jiàn
    shū
    yán
    gān
    huài
    bēi
    diāo
    lóng
    shuì
    wèi
    suǒ
    ér
    sūn
    zhài
    dǎn
    néng
    fèn
    bēi
    miào
    shí
    jiè
    shí
    yáo
    bīn
    jiè
    dǐng
    pēng
    rěn
    zāo
    xián
    chuài
    lǎn
    lín
    gòng
    hàn
    ǎn
    chǔ
    fēng
    hào
    měi
    xià
    tàn
    zhū
    fén
    luò
    qiáo
    cǎi

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1