黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《舟子》
分享数:0
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写风|写水|写鸟|写人|写湖|写鱼|写酒|

黄须客子居水滨,水行水宿忘冬春。

莽渺三江五湖外,短船无地不知津。

弓弯夜月射鸣雁,舷系晓风歌采蘋。

时望青旗沽白酒,醉煮白鱼羹紫蓴。

平生未识州县路,鸥鸟蒹葭成四邻。

市人诱我利三倍,辍棹一出几危身。

古来有道处渔钓,岂与荷担为儓臣。

欲论旧业谁知者,满地车轮来往尘。

言归明月沧波上,依旧操舟妙若神。

拼音
zhōu
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
huáng shuǐ bīn shuǐ háng shuǐ xiǔ 宿 wàng dōng chūn        mǎng miǎo sān jiāng wài duǎn chuán zhī jīn        gōng wān yuè shè míng yàn xián xiǎo fēng cǎi pín        shí wàng qīng bái jiǔ zuì zhǔ bái gēng tuán        píng shēng wèi shí zhōu xiàn ōu niǎo jiān jiā chéng lín        shì rén yòu sān bèi chuò zhào chū wēi shēn        lái yǒu dào chù diào dān wéi tái chén        lùn jiù shuí zhī zhě mǎn chē lún lái wǎng chén        yán guī míng yuè cāng shàng jiù cāo zhōu miào ruò shén       
舟子注音
  • zhōu
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • huáng
    shuǐ
    bīn
    shuǐ
    háng
    shuǐ
    xiǔ
    宿
    wàng
    dōng
    chūn
    mǎng
    miǎo
    sān
    jiāng
    wài
    duǎn
    chuán
    zhī
    jīn
    gōng
    wān
    yuè
    shè
    míng
    yàn
    xián
    xiǎo
    fēng
    cǎi
    pín
    shí
    wàng
    qīng
    bái
    jiǔ
    zuì
    zhǔ
    bái
    gēng
    tuán
    píng
    shēng
    wèi
    shí
    zhōu
    xiàn
    ōu
    niǎo
    jiān
    jiā
    chéng
    lín
    shì
    rén
    yòu
    sān
    bèi
    chuò
    zhào
    chū
    wēi
    shēn
    lái
    yǒu
    dào
    chù
    diào
    dān
    wéi
    tái
    chén
    lùn
    jiù
    shuí
    zhī
    zhě
    mǎn
    chē
    lún
    lái
    wǎng
    chén
    yán
    guī
    míng
    yuè
    cāng
    shàng
    jiù
    cāo
    zhōu
    miào
    ruò
    shén

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1