(1317—1383)元明间浦江人,字叔能,号九灵山人,又号云林。通经、史百家暨医、卜、释、老之说。初习举子业,寻弃去,学古文于黄、柳贯、吴莱。学诗于余阙。元顺帝至正十八年,朱元璋取金华,召之讲经史。旋授学正。不久逃去。顺帝授以淮南江北等处儒学提举。后避地吴中,依张士诚。见士诚将败,挈家泛海,抵登、莱。欲行归扩廓军,道梗,侨寓昌乐。元亡,南还,变姓名,隐四明山。明太祖物色得之,召至京师,试以文,欲官之,以老疾固辞,忤旨。逾年自杀。良为诗风骨高秀,
《至昌乐》
分享数:2
朝代: 明朝 | 作者:戴良 | 类型:写马|

秣马安丘邑,弭节昌乐县。

道路正搔首,郡邑忽驰箭。

邯河已虎据,穆陵复豺战。

西拒拥戈矛,南出张组练。

仓茫走黎庶,错愕动缨弁。

我行日已远,我力日已倦。

亨衢冀栖息,异事骇闻见。

如何命不淑,所至时辄乱。

既同丧家狗,亦类焚巢燕。

仆御心尽灰,妻孥泪如霰。

我道苟如此,安得发不变。

拼音
zhì chāng
[ [ míng cháo ] ] dài liáng
ān qiū jiē chāng xiàn        dào zhèng sāo shǒu jun4 chí jiàn        hán líng chái zhàn        西 yōng máo nán chū zhāng liàn        cāng máng zǒu shù cuò è dòng yīng biàn        háng yuǎn juàn        hēng shì hài wén jiàn        mìng shū suǒ zhì shí zhé luàn        tóng sàng jiā gǒu lèi fén cháo yàn        xīn jìn huī lèi xiàn        dào gǒu ān biàn       
至昌乐注音
  • zhì
    chāng
  • [
    [
    míng
    cháo
    ]
    ]
    dài
    liáng
  • ān
    qiū
    jiē
    chāng
    xiàn
    dào
    zhèng
    sāo
    shǒu
    jun4
    chí
    jiàn
    hán
    líng
    chái
    zhàn
    西
    yōng
    máo
    nán
    chū
    zhāng
    liàn
    cāng
    máng
    zǒu
    shù
    cuò
    è
    dòng
    yīng
    biàn
    háng
    yuǎn
    juàn
    hēng
    shì
    hài
    wén
    jiàn
    mìng
    shū
    suǒ
    zhì
    shí
    zhé
    luàn
    tóng
    sàng
    jiā
    gǒu
    lèi
    fén
    cháo
    yàn
    xīn
    jìn
    huī
    lèi
    xiàn
    dào
    gǒu
    ān
    biàn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1