(947—1001)宋真定人,字言几。七岁而孤,为内臣李知审养子。太宗太平兴国间进士。历通判鄂州,擢著作郎、直史馆,累迁右补阙、知制诰。八年,拜参知政事。雍熙初,谏太宗亲征范阳,以目疾求解机政。命兼秘书监,总秘阁藏书。淳化五年,兼判国子监,总领校雠、刊刻七经疏。真宗即位,拜工部尚书、参知政事,主张弃灵州,安抚西夏。后罢为武胜军节度使,徙知河南府。与李昉以诗相酬,有《二李唱和集》。► 李至的诗文(78篇)
《至性灵迂僻学术空虚幸逢好古之君获在藏书之·三》
分享数:1
朝代: 宋朝 | 作者:李至 | 类型:写山|写茶|山村|写酒|

蓬阁多余暇,天寒懒出门。

宴眠书幌静,夜话地炉温。

瓯触烹茶鼎,瓢浮著酒盆。

翻同未应举,嵩洛住山村。

拼音
zhì xìng líng xué shù kōng xìng féng hǎo zhī jun1 huò zài cáng shū zhī · · sān
[ [ sòng cháo ] ] zhì
péng duō xiá tiān hán lǎn chū mén        yàn mián shū huǎng jìng huà wēn        ōu chù pēng chá dǐng piáo zhe jiǔ pén        fān tóng wèi yīng sōng luò zhù shān cūn       
至性灵迂僻学术空虚幸逢好古之君获在藏书之·三注音
  • zhì
    xìng
    líng
    xué
    shù
    kōng
    xìng
    féng
    hǎo
    zhī
    jun1
    huò
    zài
    cáng
    shū
    zhī
    ·
    ·
    sān
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    zhì
  • péng
    duō
    xiá
    tiān
    hán
    lǎn
    chū
    mén
    yàn
    mián
    shū
    huǎng
    jìng
    huà
    wēn
    ōu
    chù
    pēng
    chá
    dǐng
    piáo
    zhe
    jiǔ
    pén
    fān
    tóng
    wèi
    yīng
    sōng
    luò
    zhù
    shān
    cūn

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1