黄庭坚 (1045-1105),字鲁直,自号山谷道人,晚号涪翁,又称豫章黄先生,汉族,洪州分宁(今江西修水)人。北宋诗人、词人、书法家,为盛极一时的江西诗派开山之祖,而且,他跟杜甫、陈师道和陈与义素有“一祖三宗”(黄为其中一宗)之称。英宗治平四年(1067)进士。历官叶县尉、北京国子监教授、校书郎、著作佐郎、秘书丞、涪州别驾、黔州安置等。诗歌方面,他与苏轼并称为“苏黄”;书法方面,他则与苏轼、米芾、蔡襄并称为“宋代四大家”;词作方面,虽曾与秦观并称“秦黄”,但黄氏的词作成就却远逊于秦氏。
《竹轩咏雪呈外舅谢师厚并调李彦深》
分享数:2
朝代: 宋朝 | 作者:黄庭坚 | 类型:写雪|写风|

破腊春未融,土膏寒不发。

数声鸣条风,一夜洒窗雪。

开轩万物晓,落势良未歇。

铿铿青琅玕,阅此岁凛冽。

摧埋头抢地,意气终自洁。

君子谓此君,全身斯明哲。

屋头维女贞,额色少泽悦。

稍能窥藩篱,亦有固穷节。

佳兴冉冉生,门外无车辙。

写之朱丝弦,清坐待明月。

拼音
zhú xuān yǒng xuě chéng wài jiù xiè shī hòu bìng diào yàn shēn
[ [ sòng cháo ] ] huáng tíng jiān
chūn wèi róng gāo hán        shù shēng míng tiáo fēng chuāng xuě        kāi xuān wàn xiǎo luò shì liáng wèi xiē        kēng kēng qīng láng gān yuè suì lǐn liè        cuī mái tóu qiǎng zhōng jié        jun1 wèi jun1 quán shēn míng zhé        tóu wéi zhēn é shǎo yuè        shāo néng kuī fān yǒu qióng jiē        jiā xìng rǎn rǎn shēng mén wài chē zhé        xiě zhī zhū xián qīng zuò dài míng yuè       
竹轩咏雪呈外舅谢师厚并调李彦深注音
  • zhú
    xuān
    yǒng
    xuě
    chéng
    wài
    jiù
    xiè
    shī
    hòu
    bìng
    diào
    yàn
    shēn
  • [
    [
    sòng
    cháo
    ]
    ]
    huáng
    tíng
    jiān
  • chūn
    wèi
    róng
    gāo
    hán
    shù
    shēng
    míng
    tiáo
    fēng
    chuāng
    xuě
    kāi
    xuān
    wàn
    xiǎo
    luò
    shì
    liáng
    wèi
    xiē
    kēng
    kēng
    qīng
    láng
    gān
    yuè
    suì
    lǐn
    liè
    cuī
    mái
    tóu
    qiǎng
    zhōng
    jié
    jun1
    wèi
    jun1
    quán
    shēn
    míng
    zhé
    tóu
    wéi
    zhēn
    é
    shǎo
    yuè
    shāo
    néng
    kuī
    fān
    yǒu
    qióng
    jiē
    jiā
    xìng
    rǎn
    rǎn
    shēng
    mén
    wài
    chē
    zhé
    xiě
    zhī
    zhū
    xián
    qīng
    zuò
    dài
    míng
    yuè

网站地图Html版http://www.881023.com 渝ICP备2022014363号-1